Không Biết Xem Bói Thì Không Phải Là Đầu Bếp Giỏi [Huyền Học] - 49
Cập nhật lúc: 2025-02-18 21:29:45
Lượt xem: 27
Một sở thích nhỏ? Không, cô gọi đây là sở thích à?
Làm gì có ai có sở thích nhỏ thể mở rộng quỷ môn, dùng một ngón tay g.i.ế.c c.h.ế.t thiên sư Trần Lâm Giang, còn có thể kiện tội thay ma quỷ và đưa linh hồn của họ xuống âm phủ?
Mọi người im lặng nhìn Phó Vãn lầy ra nửa hộp mì ăn liền từ trong quây hàng. Công việc chính: Đầu bếp, nhưng làm mì ăn liền cho người dân. Công việc phụ: Thiên sư, nhưng có thể đánh bại vạn yêu ma.
Đoàn Đoàn ngẩng đầu lên và nói một cách hợp lý: "Sau này mẹ cháu nhất định sẽ trở thành một đầu bếp giỏi! Đoàn Đoàn cũng sẽ giống như mẹ, hy vọng sau này sẽ trở thành một đầu bếp giỏi."
Lý Mỹ Phượng ngay lập tức vỗ tay: "Đoàn Đoàn của chúng ta thật lợi hại, giấc mơ này thật tuyệt vời."
Về phần Phó Vãn, không ai bình luận.
Tuy nhiên, Triệu Dương cuối cùng cũng nhịn được một câu, nói: "Ừ... Ai có ước mơ cũng thật vĩ đại."
*Thiên sư (天师)và Đầu bếp (厨师) gần như giống nhau, chỉ khác nhau một chữ.
Khi mọi người ngồi xuống, đầu bếp Phó Vãn, người có ước mơ trở thành đầu bếp, đứng trước quầy bán đồ ăn và bắt đầu đun nước.
Trong đêm, một chiếc xe điện nhỏ màu vàng từ xa bay tới, bỗng sững sờ khi nhìn thấy quây bán đồ ăn của Phó Vãn.
Sau đó anh ấy rơi vào trạng thái mừng như điên.
Vương Phong thậm chí còn gạt chân chống của chiếc xe điện nhỏ, anh ấy nhảy xuống từ trên xe, chỉ vào con quỷ nhỏ đang khoanh chân ngồi trên hộp giao đồ ăn của mình, kinh hãi hét lên: "Bà chủ, con quỷ nhỏ này nhất quyết đòi tôi phải làm ba của nhóc đó."
Triệu Dương cười xùy một tiếng: "Lệ quỷ phiên bản muốn có ba à?"
Đây chẳng phải là niềm vui của người làm ba sao?
Vương Phong thực sự rất sợ hãi, đêm qua anh ấy ở trước cửa nhà Phó Vãn, mặc dù ngoài hành lang có rất nhiều muỗi, nhưng anh ấy lại cảm thấy rất yên tâm vì nữ quỷ nhỏ không còn hiện nữa.
Chỉ là sáng sớm nay lúc bà cụ xuống lầu tập thể dục chỉ vào anh ấy, khiến Vương Phong có chút xấu hổ.
Sáng sớm, anh ấy lại gõ cửa nhà Phó Vãn nhưng vẫn không có phản hồi, Vương Phong mới nhận ra có lẽ tối qua hai mẹ con không có ở nhà nên gõ cửa mới không ai đáp lại.
Vương Phong đối mặt với ánh sáng ban mai, hít thở không khí trong lành nhất, lắng nghe tiếng chim hót trên cành, nỗi sợ hãi đêm qua dần dần tan biến. Quên con nữ quỷ nhỏ tối qua đi, quỷ dù có táo bạo đến đâu cũng không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời phải không?
Vương Phong lập tức chạy đến nơi anh ấy để xe điện nhỏ tối qua nhưng không tìm thấy chiếc xe, anh ấy đột nhiên cảm thấy buồn bã, tưởng rằng nó đã bị kẻ trộm lấy đi.
Không ngờ chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, một người quen cũng hay đi ship hàng bỗng gọi điện cho anh: "Anh Phong, trên đường em nhặt được một chiếc eDonkey nhỏ, hình như là của anh. Anh bị mất xe à?"
"Là của tôi" Vương Phong vui mừng kêu lên, lập tức đi lấy lại xe điện nhỏ của mình. Con xe điện này rất bền, ngoài việc bị dính một ít bụi ra thì chưa bị hỏng, vẫn có thể cưỡi được.
Vương Phong nhìn hộp giao đồ ăn, tim đập loạn xạ sau mười lăm phút chuẩn bị tinh thần, cong ngón tay hoa lan chỉ run rây mở ra một khe hở. Hộp giao đồ ăn trống rỗng đến nỗi một con chuột cũng có thể bỏ chạy. Con quỷ nhỏ trốn trong hộp giao đồ ăn đêm qua đã thực sự biến mắt.
Vương Phong chợt cảm thấy may mắn vì sống sót sau thảm họa. Cuộc đời không cho phép anh ấy phải đau buồn nên chỉ cần sống sót thì anh ấy phải tiếp tục kiếm tiền.
Vương Phong lại bắt đầu nhận đơn đặt hàng và giao đồ ăn. Thái độ giao đồ ăn của anh ấy luôn rất tốt, hôm nay anh ấy gặp một, hai khách hàng tips thưởng cho anh ây.
Tuy nhiên, sau khi chứng kiến chuyện tối qua, Vương Phong sợ đến mức không dám nhận, vội vàng trả lại cho khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi-huyen-hoc/49.html.]
Một ngày bận rộn khiến Vương Phong gần như quên mất chuyện xảy ra đêm qua, cho đến khi sắc trời tối sầm, khi đang ngồi trên xe điện để ăn bánh mì và uống nước khoáng, sau lưng anh ấy vang lên một giọng nói: "Ba, con cũng muốn uống nước."
Động tác đang ngẩng đầu uống nước của Vương Phong bỗng cứng đờ Giọng nói này... !
Anh ấy quay lại thì thấy rằng nữ quỷ nhỏ lại tới nữa
Không phải, tại sao cô nhóc này lại gọi anh ấy là ba.
Vương Phong vẫn còn độc thân, anh ấy đang cố kiếm thêm tiền trong thành phố hết năm nay, sau đó trở về quê hương để hẹn hò trong dịp Tết Nguyên Đán nhằm tìm một cô gái tốt cho mình.
Quỷ nữ nhỏ lặng lẽ leo lên hộp đựng đồ ăn của Vương Phong, ngồi khoanh chân ở phía trên, cúi đầu nhìn Vương Phong, giọng nói khàn khàn tiếp tục: "Con về nhà giúp ba dọn phòng."
Giống như yêu cầu được khen ngợi.
Vương Phong bị dọa sợ hãi đến mức ngay lập tức hiểu ra,"ngôi nhà" mà nữ quỷ nhỏ nói đến không phải là ngôi nhà số 04 đêm qua mà là nhà của anh ấy. Nữ quỷ nhỏ này ở nhà anh ấy vào ban ngày...
Không phải! Làm sao cô nhóc biết địa chỉ nhà của anh ấy?
Vương Phong cảm thấy ớn lạnh sống lưng, sợ hãi đến phát điên. Anh ấy đi đâu, nữ quỷ nhỏ đi đó, anh ấy ra ngoài ship đồ cô nhóc cũng đi theo, không hề sợ hãi chút nào. Càng về đêm, Vương Phong càng không dám quay lại căn nhà thuê. Môi trường ngoài trời rộng rãi khiến anh ấy có cảm giác an toàn hơn căn nhà thuê nhỏ. Dù sao trên đường thỉnh thoảng anh ấy cũng có thể gặp được vài người qua đường, còn khi trở về nhà thuê, anh ấy sẽ phải đối mặt với nữ quỷ nhỏ một mình.
Vương Phong cưỡi một con xe điện nhỏ chạy loạn xạ trên đường, khi đi ngang qua cây hòe già, anh ấy ngạc nhiên khi thấy Phó Vãn lại bước từ trong xe ra. Hơn nữa cũng có khá nhiều thực khách.
Vương Phong như gặp lại người thân sau một thời gian dài xa cách, anh ấy vội vàng nhảy xuống xe điện, bò trên mặt đất chạy về phía quầy bán đồ ăn, kêu lên: "Bà chủ, cứu tôi với."
Bọn người Triệu Dương nhìn về hướng ngón tay Vương Phong chỉ nhưng không thấy được nữ quỷ nhỏ trên hộp giao đồ ăn.
Tuy nhiên, Đoàn Đoàn lại cảm thấy việc trẻ ngồi lên thùng giao đồ ăn rất nguy hiểm.
Phó Vãn đang cầm muôi sắt rót nước sôi vào tô mì, cô thản nhiên ngước mắt nhìn hộp giao đồ ăn.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, quỷ nữ nhỏ nhảy ra khỏi hộp cơm, bỏ chạy không dấu vết.
Vương Phong không thể tin được, chạy trốn ư?
Anh ấy tận mắt chứng kiến, bà chủ chỉ hơi ngước mắt lên mà đã khiến cho nữ quỷ nhỏ kiêu ngạo bấy lâu nay chạy trốn ư?
Gặp chân thần thật rồi, anh ấy gặp được bậc thầy rồi.
Vương Phong ngã trên mặt đắt, dở khóc dở cười: "Cám ơn bà chủ, nó bị cô dọa bỏ chạy rồi."
Phó Vãn đậy nắp từng tô mì lại, chậm rãi nói: "Nó đang ở nắp cống."
Vương Phong nhìn về phía nắp cống cách đó hơn mười mét, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi mắt đen sáng bóng đang lén lút nhìn chăm chú bọn họ, nếu không chú ý anh ấy cũng chỉ tưởng rằng đó là một đôi mắt chuột.
Vương Phong: "..."
Vẫn chưa rời đi! Tất cả là do anh ấy.
Nhưng hóa ra bà chủ này thực sự có thể nhìn thấy ma nên mới cố ý đòi anh ấy 518 tệ cho một tô mì ăn liền sao? Sáng hôm qua còn cố tình yêu cầu con trai đưa cho anh ấy chai nước thần tiên?