Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 49: Vả mặt nhanh thế!

Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:47:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa tiếng cười của mọi người, Hà San San chỉ cảm thấy mặt mũi mất hết, nào còn dám nán lại đây nữa. Vừa thẹn vừa bực, cô ta xoay người chạy thẳng vào nhà.

Thấy cô em chồng đi rồi, Diêu Hồng Mai cũng không nán lại, bế con gái lên rồi đuổi theo, vừa đi vừa nói với Hà San San những lời như “Trẻ con không biết gì đâu,” “Đừng giận nhé” linh tinh.

Hai người đi rồi, Mạch Miêu mới chú ý đến chiếc váy Hạ Thanh Ninh cầm trên tay, vẻ mặt vui sướng hỏi:

“Thanh Ninh, đây là cái váy hôm qua em mua phải không? Chị sửa xong rồi à?”

Hạ Thanh Ninh đưa chiếc váy vào tay cô ấy: “Ừ, xem có thích không.”

Mạch Miêu nóng lòng nhận lấy váy, giũ xuống, cả chiếc váy liền hiện ra trước mắt mọi người.

Chỉ thấy chiếc váy liền áo cổ cao đã được đổi thành cổ chữ U, phần vải cắt ra được làm thành đường viền hoa, may vào cổ tay áo. Thân váy còn được thêm mấy đường viền màu xanh lam nhỏ, sáu, bảy bông hoa tím nhạt li ti quây quần bên nhau, may ở phần eo váy.

Mọi người lại lần nữa ngây người, mấy bông hoa tím nhỏ kia, quả thực là nét vẽ điểm nhãn, chiếc váy lập tức đẹp lên một tầm cao mới.

“Thật là đẹp quá đi!” Mạch Miêu không kìm được nói. Hôm nay cô ấy cắt kiểu tóc mới, trang điểm thật đẹp, lại còn có thêm hai chiếc váy đẹp đến thế này, quả thực vui đến mức không biết phương hướng nào nữa.

Mọi người cũng đều nhìn cô ấy với ánh mắt ngưỡng mộ, đều khen Hạ Thanh Ninh khéo tay. Có mấy người còn nhờ Hạ Thanh Ninh giúp mình trang điểm, hy vọng cũng được xinh đẹp bất ngờ như Mạch Miêu.

Hình tượng Hạ Thanh Ninh trong lòng mọi người dường như lập tức cao hơn hẳn.

Giao váy cho Mạch Miêu xong, Hạ Thanh Ninh vẫy tay chào cô ấy chuẩn bị về nhà. Mạch Miêu như chợt nhớ ra điều gì, giữ chặt cô ấy lại, thần bí nói:

“Lát nữa, cũng có người muốn tặng chị một bất ngờ đó nha.”

Hạ Thanh Ninh không ngờ Mạch Miêu cũng học theo mình, phối hợp hỏi:

“Bất ngờ gì vậy?”

“Nói trước cho chị thì đâu còn là bất ngờ nữa, ha ha, chị cứ về đợi xem.” Mạch Miêu cũng bày trò úp mở.

Hạ Thanh Ninh thật ra cũng không quá mong chờ bất ngờ gì, cười cười, vẫy tay chào tạm biệt cô ấy, xoay người về nhà.

Vừa về đến nhà, liền nghe thấy Hà San San đang trách cứ Diêu Hồng Mai, nói cô ấy đến miệng con bé cũng không quản được. Đối mặt với sự vô cớ gây sự của Hà San San, Diêu Hồng Mai lại không dám tranh cãi với cô ta, chỉ có thể lặng lẽ đứng chịu sự trách mắng.

Thật ra Diêu Hồng Mai lớn lên rất đẹp, gia cảnh cũng không tệ. Công việc của Lục Lập Đông vẫn là do bố cô ấy giúp sắp xếp. Khi đó, bố cô ấy là đầu bếp ở tiệm ăn quốc doanh. Sau khi cô ấy yêu Lục Lập Đông, liền nhờ bố mình giúp Lục Lập Đông vào làm.

Bốn năm trước khi cô ấy mới về làm dâu, Vương Minh Phương cứ một tiếng “con gái cưng” hai tiếng “con gái cưng”, bề ngoài đối xử với cô ấy vô cùng yêu thương, chu đáo, khách sáo.

Nhưng không lâu sau, bố cô ấy bị ung thư phổi qua đời. Mẹ cô ấy chỉ là một phụ nữ nội trợ bình thường, trong nhà lại không có anh em, sau này mang thai lại chỉ sinh một cô con gái, nhiều năm như vậy cũng không sinh thêm, nên địa vị trong gia đình này liền thay đổi đột ngột.

Vương Minh Phương chỉ biết trọng lợi, biết không vớt vát được gì từ cô ấy nữa, liền không còn khách sáo như vậy. Kéo theo đó, thái độ của Hà San San đối với cô ấy cũng trở nên kiêu ngạo.

Hà San San đang trách mắng Diêu Hồng Mai, thấy Hạ Thanh Ninh trở về, lập tức chuyển lửa giận từ Diêu Hồng Mai sang người cô ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-49-va-mat-nhanh-the.html.]

Vừa nãy ở bên ngoài, trước mặt nhiều người như vậy, Hà San San còn có chút kiêng dè, nhưng giờ ở trong nhà mình, Lục Kinh Chập lại không có ở đây, cô ta tự nhiên sẽ không khách sáo với Hạ Thanh Ninh. Chỉ thấy cô ta chống nạnh, bộ dạng hung dữ mắng:

“Con ranh con này còn dám về!”

Thói hư tật xấu của con người là vậy, nếu đã quen bắt nạt một người, thì sẽ cảm thấy người này thấp kém hơn mình, dù cho cô ấy đã thay đổi, đã phản kháng, thì vẫn sẽ nghĩ mình có thể dùng cái uy quyền ngày xưa để trấn áp cô ấy.

Hà San San hiện tại chính là tâm lý như vậy.

“Tôi tại sao không dám về?” Khóe môi Hạ Thanh Ninh nở một nụ cười khó hiểu, ra vẻ nghi hoặc hỏi:

“Chẳng lẽ trong nhà này có con yêu quái nào ăn thịt người sao?”

Lại lần nữa nghe thấy hai chữ “yêu quái”, Hà San San cả người đều nổi điên. Tất cả những sỉ nhục đã phải chịu, tất cả đều hóa thành lửa giận xộc thẳng lên trán, khiến cô ta hoàn toàn mất lý trí. Chỉ nghe cô ta gào lớn một tiếng:

“Con ranh con này xem tôi không đánh c.h.ế.t cô!”

Nói xong, cô ta đột nhiên đứng dậy, mấy bước xông đến trước mặt Hạ Thanh Ninh, múa nắm đấm, liền định ra tay với cô ấy.

Phiêu Vũ Miên Miên

Vương Minh Phương vừa từ bếp ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy đến ngăn cản Hà San San, làm bộ làm tịch quát:

“San San, con còn muốn ở cái nhà này nữa không? Con mà dám động tay động chân với Thanh Ninh, để lại vết thương gì, lát nữa Kinh Chập về, xem nó xử lý con thế nào!”

Lời này nghe thì như đang bênh vực Hạ Thanh Ninh, nhưng thực ra là đang nhắc nhở Hà San San đừng làm bậy, làm cô ấy bị thương thì khó ăn nói.

Hà San San chỉ là nhất thời bị tức đến hồ đồ, bị mẹ mình quát một tiếng như vậy, cũng lấy lại được chút lý trí, không cam lòng buông tay xuống, không kìm được châm chọc nói:

“Không có tiền mua quần áo mới, dùng mấy mảnh vải vụn nát mà làm mấy cái váy, hừ, không biết khoe khoang cái gì không biết nữa?”

“Ai nói Thanh Ninh không có quần áo mới!” Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nữ vang dội, lát sau Mạch Miêu liền bước vào, tức giận bất bình nhìn Hà San San nói:

“Thanh Ninh lát nữa sẽ có quần áo mới, có thể còn đắt hơn cái trên người cô đấy, đến lúc đó cô chỉ có mà ghen tị thôi!”

Nghe xong lời Mạch Miêu nói, Hà San San tự nhiên không tin. Hôm qua Hạ Thanh Ninh còn không nỡ mua mười mấy đồng sợi tổng hợp, sao có thể đi mua quần áo đắt hơn.

“Hừ.” Hà San San phát ra một tiếng khinh thường từ khoang mũi, kết luận cô ấy đang nói dối để giữ thể diện, cười nhạo nói:

“Ai chẳng biết thổi phồng chứ, cái gì mà ‘lát nữa sẽ có’, có giỏi thì giờ lấy ra đây, cho tôi ngưỡng mộ cái coi.”

Mạch Miêu muốn nói gì đó, nhưng lại có chút do dự. Suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: “Dù sao lát nữa sẽ có.”

Thấy cô ấy ấp a ấp úng, Hà San San càng thêm tin vào suy đoán của mình, cười ha hả nói:

“Ha ha, tôi còn lát nữa sẽ là vạn nguyên hộ (người có 1 vạn tệ) nữa đấy!”

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng xe đạp phanh lại. Mạch Miêu ngẩng đầu nhìn lên, mặt lập tức nở rộ nụ cười:

“Nè, váy mới của Thanh Ninh đến rồi!”

Loading...