Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 27: Hắn Không Cần, Tôi Muốn.

Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:46:26
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy một người phụ nữ trạc ngoại tứ tuần, mặc áo sơ mi và váy liền, đang nắm tay Lục Tiểu Tuyết đi tới.

Người phụ nữ đó chính là cô giáo chủ nhiệm Lâm Tú Anh của Lục Tiểu Tuyết.

Thấy trong sân đông người như vậy, Lâm Tú Anh có chút ngạc nhiên.

Lục Bách Xuyên đi tới, lễ phép chào hỏi:

“Cô Lâm, cô khỏe.”

“Chào ông, giáo sư Lục. Tôi tìm ông có chút việc, ông xem có tiện vào trong nhà nói chuyện không ạ?” Lâm Tú Anh hỏi, như thể có điều gì băn khoăn.

Phiêu Vũ Miên Miên

Lúc này, một cậu bé con đang đi theo sau họ không nhịn được, bỗng nhiên lớn tiếng nói:

“Lục Tiểu Tuyết hôm nay mang nhiều tiền đến trường lắm, còn mời nhiều bạn ăn vặt nữa, cô Lâm đến hỏi chuyện đó ạ.”

“Mạch nhị cẩu, mày im miệng ngay cho tao!” Lục Tiểu Tuyết hầm hầm lườm cậu bé kia một cái.

Nghe xong mấy người nói, người phản ứng đầu tiên chính là Hà San San, chỉ thấy nàng một bước vọt tới trước mặt Lục Tiểu Tuyết, nắm lấy vai nó, vội vàng hỏi:

“Mười đồng bạc của tao là mày trộm đi?”

“Tao có trộm đâu.” Lục Tiểu Tuyết mặt mày không vui, vùng thoát khỏi tay nàng, không nửa phần hối lỗi, hùng hồn nói:

“Là tự cô vứt lung tung, tôi nhặt được.”

“Mày xì hơi à, tao để ở dưới gối, nào có vứt lung tung.” Hà San San giận sôi máu, trợn mắt quát:

“Còn lại bao nhiêu, mau đưa tao xem.” Nói rồi liền muốn lục túi nó.

Lục Tiểu Tuyết trợn trắng mắt, bực bội giơ tay đẩy nàng một cái, bĩu môi nói:

“Có ở tao đâu.”

Lúc này, cô Lâm Tú Anh bên cạnh từ trong túi móc ra một xấp tiền, đưa tới trước mặt Hà San San nói:

“Còn lại sáu đồng chín hào, đều ở đây cả, cô đếm lại một chút đi.”

Bà ấy vốn định nói riêng với Lục Bách Xuyên, nhưng cậu con trai nhà họ Mạch đi cùng lại không biết nặng nhẹ, cứ thế mà hô to ra.

________________________________________

Hà San San giật lấy, liên tiếp đếm hai lần, thấy quả nhiên thiếu hơn ba đồng bạc, lửa giận trong người bùng lên:

“Mày dám dùng nhiều thế này, bé tí đã trộm đồ, lớn lên không đi cướp của người ta mới lạ!”

“Tôi nói rồi, tôi không trộm, là tôi nhặt được, tai cô điếc à, không hiểu sao?” Lục Tiểu Tuyết không nửa phần muốn nhận lỗi, trực tiếp đáp trả.

“Nhặt á, mày lại đi nhặt mười đồng cho tao xem!” Hà San San tiền bị trộm mất, bụng đang đầy lửa giận, bây giờ thấy thái độ nó còn kiêu ngạo như vậy, cuối cùng không kìm nén được lửa giận mà mắng:

“Cái đồ có mẹ sinh không mẹ dạy, đồ tạp chủng…”

Lời nàng còn chưa nói xong, đã bị Vương Minh Phương một bước tiến lên đột ngột che miệng lại.

Mặt Lục Bách Xuyên và Lục Kinh Trập tức khắc lạnh đi, trong ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ.

“Con bé hư, mày nói hươu nói vượn cái gì?” Chưa đợi người nhà họ Lục tức giận, Vương Minh Phương đã răn dạy trước:

“Tiểu Tuyết là em gái con, dùng của con chút tiền thì sao chứ.” Nói xong lại ngồi xổm xuống, ôm Lục Tiểu Tuyết nói:

“Tiểu Tuyết không sao đâu, sau này không có tiền thì nói với thím, thím sẽ cho con.”

“Vẫn là thím tốt với con nhất.” Lục Tiểu Tuyết vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía Hà San San, thậm chí còn đắc ý lè lưỡi làm mặt quỷ.

“Lục Tiểu Tuyết!” Lục Bách Xuyên nhìn đứa con gái ngang bướng, quái đản này, m.á.u huyết sôi lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-27-han-khong-can-toi-muon.html.]

“Vào trong đứng ngay cho tôi!”

Lục Bách Xuyên ngày thường vốn nho nhã ôn hòa, bỗng nhiên phát hỏa lớn như vậy, thật sự khiến Lục Tiểu Tuyết bị chấn động. Do dự một thoáng sau, nó lập tức xoay người chạy vào phòng.

“Giáo sư Lục, lần này tôi vừa hay đến đây, về chuyện giáo dục của con bé Tiểu Tuyết này, tôi muốn nói chuyện với ông.” Lâm Tú Anh nhìn Lục Bách Xuyên nói.

“Được, cô cứ vào trong trước đi, tôi sẽ vào ngay.” Lục Bách Xuyên nói xong liền mời Lâm Tú Anh vào phòng.

Hiện tại sự việc đã rõ ràng hơn bao giờ hết, Hà San San vứt tiền là do Lục Tiểu Tuyết lấy. Vừa nãy nàng còn thề thốt nói tiền là Hạ Thanh Nịnh trộm, nói nếu có thể chứng minh tiền không phải Hạ Thanh Nịnh lấy, quỳ xuống xin lỗi người ta cũng được. Nàng sao cũng không nghĩ tới, cái tát vào mặt lại đến nhanh như vậy.

Lục Bách Xuyên cởi túi áo, móc ra bốn đồng bạc đưa cho Hà San San:

“Đây là số tiền Tiểu Tuyết đã dùng.”

“Ôi chao ông Lục ông làm gì vậy chứ, tôi vừa nãy đã nói tiền không cần trả rồi, cho Tiểu Tuyết mua chút quà vặt ăn có sao đâu.” Vương Minh Phương lập tức ra mặt giả hào phóng.

“Người hai nhà, sổ sách cần phải tính rõ ràng.” Lục Bách Xuyên trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, nhét tiền vào tay Vương Minh Phương, trầm giọng nói:

“Sau này bà chỉ phụ trách trông nom tốt con của anh cả, Tiểu Tuyết không cần bà quản nữa.”

Vương Minh Phương nghe xong lời này tức khắc ngây người, cục diện mình đã mất bốn năm vất vả gây dựng, sao chỉ trong một ngày mà lại thay đổi hoàn toàn như vậy.

“Ba không thể như vậy, mẹ mấy năm nay chính là coi Tiểu Tuyết như con gái ruột mà…” Lục Lập Đông lập tức đứng ra giúp mẹ mình nói chuyện.

“Con im miệng!” Lục Bách Xuyên quát lớn, sau đó quay đầu nhìn về phía Hà San San:

“Bây giờ con đi lấy số phiếu vải đã mượn của Thanh Nịnh trả lại cho nó đi.”

Hà San San vốn còn nghĩ về cái lời hứa phiếu vải vừa nãy, mình sẽ giả vờ ngu ngơ quỵt luôn Hạ Thanh Nịnh, không ngờ Lục Bách Xuyên lại trực tiếp bảo nàng đi lấy.

Lời đã nói ra rồi, trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể đổi ý, đành phải cực kỳ không tình nguyện mà đi vào trong phòng, lấy phiếu vải ra, đưa cho Hạ Thanh Nịnh.

Những phiếu vải này đều là nàng tằn tiện lắm mới mua được, bây giờ một lúc đưa hết cho Hạ Thanh Nịnh, trong lòng nàng tức giận đến chết, nhưng lại không còn cách nào.

Hạ Thanh Nịnh không chút khách khí, trực tiếp từ tay Hà San San cầm lấy những phiếu vải đó, cất vào trong túi.

“Sau này nếu tôi lại biết, các người chiếm tiện nghi của Thanh Nịnh, bắt nạt nó, thì các người đừng ở đây nữa, về nhà mình mà ở đi.” Lục Bách Xuyên nhìn về phía Vương Minh Phương và Hà San San trầm giọng nói, sau đó lại nhìn về phía Lục Lập Đông:

“Nếu con không hài lòng với cách xử lý của ta hôm nay, có thể bây giờ liền chia gia tài!”

Nghe được hai chữ “chia gia tài”, ba mẹ con Vương Minh Phương đều im lặng. Mấy năm nay Lục Bách Xuyên đâu có thiếu tiếp tế cho gia đình Lục Lập Đông, nếu thật sự chia gia tài, đối với họ chẳng có chút lợi ích nào.

Nói xong những lời này, Lục Bách Xuyên không nhìn mấy người nữa, nhấc chân đi vào phòng.

Thấy chuyện nhà người ta xử lý xong rồi, những người hóng chuyện đều định ra về, Hạ Thanh Nịnh cũng chuẩn bị vào nhà. Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Lục Kinh Trập bỗng nhiên vang lên:

“Phiếu thì cho rồi, lời xin lỗi còn chưa nói!”

Hạ Thanh Nịnh theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt lạnh lẽo của anh đang không chớp mắt nhìn Hà San San, lời này rõ ràng là nói với nàng.

Hà San San bị ánh mắt lạnh buốt của anh nhìn đến trong lòng một trận chột dạ, nhỏ giọng nói:

“Nó nói không cần tôi xin lỗi.”

“Nàng không cần, tôi muốn!” Lục Kinh Trập lạnh giọng nói, cái ngữ khí chắc chắn ấy, không có nửa phần đường lui để thương lượng.

Vừa nãy bị bắt trả lại bao nhiêu phiếu vải, lại còn bị Lục Bách Xuyên răn dạy một trận trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ còn phải bị Lục Kinh Trập ép xin lỗi Hạ Thanh Nịnh mà nàng vẫn luôn chướng mắt.

Hà San San vốn được nuông chiều từ bé nào chịu nổi nhiều ấm ức như vậy, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tủi thân, thế mà “Oa” một tiếng khóc nức nở.

Nhìn nàng khóc đến thương tâm, ấm ức như vậy, Vương Minh Phương đau lòng đến lập tức đi qua, vỗ lưng an ủi nàng, rồi trước mặt mọi người bắt đầu bày ra vẻ thảm hại:

“San San đã trả phiếu lại cho Thanh Nịnh rồi, Thanh Nịnh cũng nói không cần nó xin lỗi, Kinh Trập con không thể bao dung độ lượng một chút sao?

Ôi, chúng tôi cô nhi quả phụ, không ai chống lưng, chỉ có phần bị người ta bắt nạt thôi.”

Vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt.

Loading...