Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại - Chương 25: Thừa Thắng Truy Kích, Không Để Lối Thoát
Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:46:21
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con dâu thứ hai nhà họ Lục này sao mà như thể thay đổi một người khác vậy. Mọi người không khỏi nghi hoặc. Dù bề ngoài nàng trông vẫn yếu ớt, mềm mỏng, nhưng cái cách nói năng có sách mách có chứng, xử sự đâu ra đấy này, đâu còn chút bóng dáng của ngày xưa.
Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Vương Minh Phương hậm hực nhận lấy cuốn sổ Hạ Thanh Nịnh đưa, nhưng không mở ra. Bà ta nào nỡ nhả miếng thịt đã ăn vào miệng ra, liền bắt đầu đánh bài tình cảm với Hạ Thanh Nịnh:
“Thanh Nịnh con ơi, không phải thím không muốn đưa tiền cho con đâu, con xem cái máy may, cái đài, rồi cả chiếc xe đạp nhà mình… món nào mà chẳng mấy trăm đồng.”
Quả nhiên là như vậy, Hạ Thanh Nịnh trong lòng sớm đã đoán được bà ta sẽ tìm cớ thoái thác, không thể dễ dàng trả lại tiền.
Chỉ thấy Vương Minh Phương tiến lên một bước kéo tay Hạ Thanh Nịnh: “Mấy thứ này ngày thường con cũng dùng mà, chúng ta là người một nhà, không cần thiết…”
“Chúng tôi không phải người một nhà!” Lục Kinh Trập nhìn về phía Vương Minh Phương, cắt ngang lời bà ta, nói rõ ràng rành mạch, sau đó như thể nhắc nhở lại như là cảnh cáo:
“Bà làm rõ đi, bà với ba tôi đã ly hôn từ lâu rồi, ông ấy chưa từng có ý định tái hôn với bà. Chúng tôi với bà, vĩnh viễn không thể là người một nhà.”
Vương Minh Phương không ngờ Lục Kinh Trập lại trước mặt nhiều người như vậy, không chút nể nang mà làm mất mặt mình, trong lòng vừa tức vừa bực.
Thế nhưng những lời này lại vừa hay cho bà ta cơ hội mượn chuyện để nói, chỉ thấy giây tiếp theo nước mắt bà ta tuôn ào ào, vừa than vừa khóc nói:
“Kinh Trập con ơi, con không thể nói những lời vô lương tâm như vậy chứ, dù thế nào thì mẹ cũng là mẹ ruột của anh con mà, hụ hụ…
Mấy năm nay mẹ ở nhà họ Lục làm trâu làm ngựa, chăm sóc cái gia đình này, chăm sóc em gái con, đồ ăn ngon đều nhường cho nó, đối xử với nó còn tốt hơn cả cháu gái ruột của mẹ nữa! Hụ hụ…
Lại còn vợ con mới về nhà họ Lục thì xanh xao vàng vọt, chẳng ra hình người, con xem bây giờ nàng trông thế nào, trắng trẻo xinh đẹp, muốn nói mẹ khắc nghiệt với nàng, ông trời cũng không đồng ý đâu, hụ hụ…
Lúc trước con với nàng… Lập Đông nó muốn g.i.ế.c người luôn đấy, cũng là mẹ khuyên nó, đều là anh em trong nhà, đừng quá so đo. Mẹ một lòng vì nhà họ Lục, toàn tâm toàn ý mà trả giá, bây giờ lại mang tiếng trong ngoài không phải người, hụ hụ…”
Nghe bà ta nói xong những lời này, trong đám đông lại có những tiếng nói khác nhau:
“Ai cũng bảo mẹ kế khó làm, tôi thấy bà vợ cũ này cũng chẳng dễ làm đâu nha, làm được như thím Minh Phương nhà bà ấy cũng không dễ dàng gì.”
“Nói đi thì phải nói lại, bà ấy đối với con bé nhà họ Lục thật sự tốt, những chuyện này chúng tôi đều thấy rõ cả.”
“Hạ Thanh Nịnh gả cho Lục Kinh Trập khi đó, thím Minh Phương nhà bà ấy quả thật cũng chẳng nói gì.”
Trong lời lên án của Vương Minh Phương và tiếng bàn tán của mọi người, mặt Lục Kinh Trập càng ngày càng khó coi, nhưng lại không nói một lời. Trước mặt anh là một mụ đàn bà xảo quyệt, lại còn là một mụ đàn bà xảo quyệt thâm sâu. Anh ta tổng không thể cùng bà ta trước mặt mọi người mà cãi vã lớn tiếng được.
Hạ Thanh Nịnh hôm nay coi như đã được lĩnh giáo cái gọi là “khéo lưỡi như vàng”. Vương Minh Phương này thật sự không phải người bình thường, câu nào câu nấy đều đang khoe khoang công lao vất vả của mình.
Một câu cũng không đề cập đến những chuyện xấu xa bà ta đã làm với nguyên chủ, đến cuối cùng còn không quên lôi chuyện cũ năm xưa chú em “ngủ” chị dâu ra để g.i.ế.c người tru tâm, thật sự là quá độc ác.
________________________________________
Vương Minh Phương nếu muốn dựng lên hình tượng người vợ cũ lương thiện, tốt bụng, thì nàng sẽ xé toạc lớp ngụy trang của bà ta, để mọi người thấy rõ, rốt cuộc bà ta là một người vợ cũ như thế nào.
Chỉ thấy Hạ Thanh Nịnh không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Vương Minh Phương, nhìn bà ta với vẻ mặt đã đoán trước được mà mở miệng nói:
“Thím ơi, tôi thấy anh Kinh Trập nói không sai đâu. Thím với ba ly hôn nhiều năm như vậy, mỗi người đều đã tái hôn rồi, quả thật cũng không thể coi là người một nhà được.” Nàng dừng lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
“Còn chuyện ba sẽ vĩnh viễn không tái hôn với thím, tôi nghĩ trong lòng thím rõ nguyên nhân hơn ai hết phải không ạ.”
Hạ Thanh Nịnh nói đến đây cố ý không nói thêm gì nữa, những người xung quanh đều vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng.
Vì nhà họ Lục là sau khi Lục Bách Xuyên khôi phục công tác mới chuyển đến trong viện, nên mọi người đều không hiểu rõ tình hình trước kia của gia đình họ. Giờ nghe Hạ Thanh Nịnh nhắc đến, tự nhiên ai cũng vô cùng tò mò.
Nghe được Hạ Thanh Nịnh nói ra những lời này, Vương Minh Phương vốn giỏi ngụy trang, sắc mặt có thể thấy rõ bằng mắt thường mà trở nên căng thẳng, nhưng trong lòng lại không ngừng an ủi mình, nàng không thể nào biết được, nàng sao có thể biết được!
Thấy đã khơi gợi được sự tò mò của mọi người, Hạ Thanh Nịnh mới tiếp tục nói:
“Lúc trước ba bị đưa xuống nông thôn, thím nghe được tin đồn, chủ động đề nghị ly hôn đúng không ạ…”
“Mày chẳng biết gì cả, đừng có ở đây mà nói hươu nói vượn!” Không đợi nàng nói xong, Vương Minh Phương lập tức cắt ngang lời nàng, ngữ khí dồn dập lại hoảng loạn.
“Tôi có nói bậy hay không thím rõ trong lòng mà. Lúc ấy thím vì muốn sống ngày lành, khi ly hôn ngay cả đứa con một tuổi cũng không cần phải không ạ?”
“Không chỉ có thế, thím còn viết giấy cam đoan đoạn tuyệt quan hệ với họ đúng không, sau đó quay lưng lại gả cho chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng điều tra ba.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ket-hon-bon-nam-khong-gap-mat-ong-xa-quan-quan-da-tro-lai/chuong-25-thua-thang-truy-kich-khong-de-loi-thoat.html.]
Hạ Thanh Nịnh nhìn Vương Minh Phương cũng không cho bà ta cơ hội thở dốc, tiếp tục nói:
“Giấy cam đoan của thím vẫn còn ở chỗ ba giữ đó. Chuyện thím gả cho chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng cũng là sự thật không thể chối cãi. Ba ở nông thôn chịu khổ, thím lại ở trong thành hưởng phúc. Người như thím, anh Kinh Trập không coi thím là người một nhà, có gì sai chứ?”
Nghe đến đó, mọi người một trận xôn xao, cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao mấy năm nay, mặc kệ Vương Minh Phương đối Lục Bách Xuyên tốt đến mấy, Lục Bách Xuyên đều trước sau lạnh nhạt.
Cái loại phụ nữ vô tình vô nghĩa, bỏ chồng bỏ con như vậy, đàn ông nào còn dám muốn nữa.
“Ba vẫn luôn không nói ra chuyện này, là vì nể mặt thím. Thân phận của thím ở đây vốn đã khó xử, bây giờ còn yêu cầu anh Kinh Trập coi thím là người một nhà, có phải quá làm khó người khác không?” Hạ Thanh Nịnh thừa thắng xông lên, nhìn Vương Minh Phương từng câu từng chữ hỏi ngược lại.
Gốc gác cứ thế bị vạch trần ra, Vương Minh Phương vừa thẹn vừa bực. Mặc dù Hạ Thanh Nịnh nói những câu đều là sự thật, nhưng bà ta vẫn tìm cớ biện giải cho mình:
“Lúc ấy tình cảnh như vậy, tôi làm như thế cũng là để tự bảo vệ mình. Tôi muốn cuộc sống của mình tốt hơn một chút, lại đưa con cái về bên cạnh, không để nó chịu khổ chịu tội, tôi có sai sao?
Hơn nữa đây đều là chuyện của tôi với ba con ngày xưa, tôi ở cái nhà này đâu có lỗi gì với mấy đứa nhỏ các con đâu. Lúc trước con với Lục Kinh Trập làm cái chuyện đó, làm con trai tôi chịu sỉ nhục lớn như vậy, tôi còn chưa nói nặng các con nửa câu. Bây giờ vợ chồng các con lại đồng lòng, cùng nhau đến sỉ nhục tôi, các con còn có lương tâm không…”
“Tôi vì sao lại ở trên giường Lục Kinh Trập, thím không phải rõ nguyên nhân hơn bất cứ ai sao?” Hạ Thanh Nịnh thật sự không nhịn được cắt ngang lời bà ta nói, hỏi ngược lại.
Lời này nói ra, mọi người lại lần nữa bị kinh sợ. Lần trước Hạ Thanh Nịnh đã nói mình bị mẹ con Vương Minh Phương đưa lên giường Lục Kinh Trập, chẳng lẽ chuyện năm đó thật sự có ẩn tình?
Lục Kinh Trập cũng bất giác nhìn về phía Hạ Thanh Nịnh, như đang suy nghĩ.
“Tôi rõ cái gì? Tôi không rõ! Chẳng lẽ còn có thể là tôi trói mày lên giường nó sao?” Vương Minh Phương lập tức thề thốt phủ nhận.
Hạ Thanh Nịnh biết hiện tại mình không có bằng chứng, nói ra sự thật mọi người như cũ sẽ không tin, đơn giản không biện giải cho mình nữa, mà nói:
“Thím vẫn luôn lấy chuyện này ra để nói, chẳng phải là muốn anh Kinh Trập áy náy tự trách sao? Nhưng anh ấy có lỗi gì?
Lúc ấy anh ấy ở bộ đội đã là doanh trưởng, điều kiện tốt như vậy, thích anh ấy, gia thế tốt có rất nhiều phụ nữ, chẳng lẽ còn sẽ có ý tưởng không an phận với tôi cái con nhỏ xấu xí từ nông thôn đến này sao?
Anh ấy cũng là bị ép bất đắc dĩ cưới tôi, cho nên anh ấy có lỗi gì với các người?”
Sau khi Hạ Thanh Nịnh nói ra những lời này, dù lạnh nhạt như Lục Kinh Trập cũng không nhịn được động lòng. Nàng vì giữ gìn thể diện cho anh, thế mà lại tự hạ thấp mình như vậy.
Nói đến đây, Hạ Thanh Nịnh lại lần nữa chuyển chuyện, bỗng nhiên nhìn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Vương Minh Phương:
“Còn chuyện tôi vì sao lại xuất hiện trên giường anh ấy, tôi không nói thím cũng rõ. Thím đừng quên, lúc trước ba tôi chính là vì cứu con trai thím mà bỏ cả mạng mình. Các người đối xử với tôi như vậy, sẽ không sợ ông ấy dưới suối vàng không yên, đêm khuya đến tìm các người sao?”
“Mày nói hươu nói vượn, chúng tao chẳng làm gì cả, tao Vương Minh Phương hành động chính đáng, không sợ cái gì thần quỷ…”
Vương Minh Phương lớn tiếng biện giải cho mình, nhưng rõ ràng không đủ tự tin, cả người trông vô cùng hoảng loạn.
Đúng lúc này, bà ta bỗng nhiên thoáng thấy con trai mình là Lục Lập Đông đi vào sân, như thể cuối cùng đã tìm được chỗ dựa, “Oa” một tiếng lại khóc lên.
Lục Lập Đông nghe tiếng khóc, sắc mặt đại biến, nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Minh Phương, giữ chặt bà ta hỏi:
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
“Lập Đông con ơi, con về rồi! Mẹ chỉ muốn đến đây giúp con trông nom con cái, giảm bớt gánh nặng cho vợ chồng con, không ngờ lại bị người ta bắt nạt, bị oan ức như vậy. Mẹ ở cái nhà này không nổi nữa rồi, mẹ bây giờ đi thu dọn đồ đạc, đi ngay đây…” Nói rồi liền làm bộ muốn đi vào phòng.
Vừa nãy cãi nhau nửa ngày cũng không thấy bà ta nói phải đi, bây giờ con trai vừa về, bà ta liền giả yếu ớt, giả đáng thương, khóc lóc nói phải đi, cái này không rõ rành rành là cố làm ra vẻ sao.
Lục Lập Đông lập tức giữ chặt bà ta, nhìn bà ta lớn tiếng nói:
“Mẹ, đây là nhà con trai mẹ, mẹ muốn ở thì ở, không ai có thể đuổi mẹ đi đâu.”
Phiêu Vũ Miên Miên
“Mẹ ở đây chỉ tổ làm phiền người khác, dù mẹ có làm tốt đến mấy, chăm sóc Tiểu Tuyết tốt đến mấy, mẹ trước sau vẫn là người ngoài, người ta nói đuổi là đuổi… Lập Đông con ơi, mẹ cũng không muốn con khó xử, mẹ bây giờ đi ngay đây.” Vương Minh Phương tiếp tục khóc thét nói.
Vương Minh Phương dùng cái trò một khóc hai nháo này, chính là muốn tranh thủ sự đồng tình. Bà ta cảm thấy Lục Kinh Trập trước mặt Lục Lập Đông, dù thế nào cũng phải nể mặt mình một chút. Quả nhiên không ngoài dự liệu của bà ta, giây tiếp theo liền nghe Lục Kinh Trập trầm giọng nói:
“Khoan đã…”
Vương Minh Phương mừng rỡ khôn xiết, đang chờ Lục Kinh Trập mở miệng giữ mình lại, nhưng lại ở giây tiếp theo nghe được giọng anh lạnh lùng, phun ra một câu:
“Trước khi đi, trả lại tiền lương đã!”