Kẻ Qua Lại Âm Dương Giới (Quá Âm Nhân) - Chương 11.1: Thang Máy Đi Lên
Cập nhật lúc: 2025-03-19 00:38:32
Lượt xem: 13
Tòa nhà số 3 khu An Khê Uyển lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Mặc, tổng cộng có hai mươi bảy tầng, bên cạnh còn có một bãi đỗ xe và một tòa nhà giống như kho chứa đồ tạp hóa.
“Lớp sơn tường đều là kiểu dáng phổ biến trong những năm gần đây, đây hẳn là một tòa nhà mới, và từ khi mở bán đến khi có người ở nhiều nhất không quá mười năm.”
Tòa nhà tuy mới, nhưng vệ sinh tổng thể xung quanh lại rất kém, rác thải sinh hoạt vứt bừa bãi khắp nơi, cỏ dại um tùm bên bồn hoa đã lan ra cả mặt đường dưới chân.
Quan sát một lượt môi trường tồi tệ xung quanh, Tần Mặc đẩy cửa sắt tòa nhà số 3 bước vào.
Hành lang dài tối om, hai bên cửa phòng hầu như đều đóng kín, chỉ có cánh cửa gần nhất góc hành lang hé mở.
Tần Mặc nhanh chóng đi đến bên cạnh cánh cửa đang mở, nhìn qua khe cửa vào bên trong, thấy đống đồ đạc cũ kỹ và quần áo, thỉnh thoảng còn thấy vài con côn trùng màu đen bò lổm ngổm trên quần áo.
“Cửa mở, bên trong không có người sao?”
Tần Mặc đứng trước cửa nhìn vào một lúc, vừa định quay người rời đi, đột nhiên từ trong bếp ló ra một bóng người.
Là một người phụ nữ!
Cô ta dường như thường xuyên thức khuya, mặt mày tái nhợt môi tím tái, mái tóc rối bù xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt.
Người phụ nữ xuyên qua kẽ tóc, dùng một con mắt đầy tia m.á.u quan sát Tần Mặc.
“Xin chào, cho tôi hỏi cô có biết chuyện xảy ra ở tầng hai mươi lăm đêm qua không?”
Giọng Tần Mặc rất nhẹ, cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên dịu dàng.
Anh không nói ngay có người chết, chỉ dùng “chuyện xảy ra” để miêu tả.
Nhưng điều Tần Mặc không ngờ tới là, đối phương không muốn tiếp chuyện mình, mà ném về phía anh một túi rác rồi đóng sầm cửa lại.
“Ý gì vậy?”
Tần Mặc biết dân phong biên giới thuần phác, nhưng không ngờ thuần phác đến mức này.
Mình chỉ hỏi chuyện, không trả lời cũng được, kết quả còn ném rác?
Tần Mặc vừa định gõ cửa lại, phía sau đã vang lên tiếng mở cửa thang máy, một người đàn ông trung niên xách túi rác bước ra.
Người đó dường như nghe thấy tiếng Tần Mặc, đặt túi rác xuống rồi đứng ở cửa thang máy nhìn về phía này.
“Xin chào, tôi là người của cục an ninh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ke-qua-lai-am-duong-gioi-qua-am-nhan/chuong-11-1-thang-may-di-len.html.]
Tần Mặc liếc nhìn túi rác người đàn ông vứt dưới chân, sợ chuyện vừa rồi lặp lại, đành phải lấy thẻ tùy thân ra.
Dù dân phong nơi đây có thuần phác cỡ nào, ít nhất thân phận cảnh sát hình sự cũng khiến họ e dè, không đến nỗi ném rác vào người cục an ninh.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
“Cảnh sát?”
Người đàn ông rõ ràng ngẩn người, bắt đầu đảo mắt nhìn Tần Mặc từ trên xuống dưới, ánh mắt như muốn nhìn thấu anh.
Tần Mặc không phủ nhận, tất nhiên cũng không gật đầu xác nhận, Cục Vị Dương có thể điều động lực lượng cục an ninh địa phương phối hợp, nhưng rốt cuộc cũng không phải cảnh sát hình sự thực thụ.
“Cục chúng tôi nhận được báo án, nói tầng hai mươi lăm An Khê Uyển có người chết, ông biết chuyện này không?”
“Biết chứ, đêm qua đúng là có người chết, tôi còn tận mắt nhìn thấy, dáng vẻ còn kinh khủng hơn cả người treo cổ.”
“Tận mắt nhìn thấy?”
“Đúng vậy, cổ còn biến dạng, lưỡi thè ra dài lòng thòng, thật sự đáng sợ.”
Người đàn ông vừa nói vừa thậm chí còn múa may diễn tả dáng vẻ của nạn nhân.
“Nếu cậu là cảnh sát, vậy tôi dẫn cậu lên xem nhé.”
“Làm phiền ông rồi.”
Tần Mặc theo người đàn ông bước vào thang máy, cánh cửa thang máy màu bạc từ từ khép lại, như thể cách biệt với thế giới bên ngoài.
Trong thang máy, Tần Mặc quan sát kỹ người đàn ông này, tóc cắt ngắn, râu quai nón, cơ bắp phát triển, có chút giống huấn luyện viên thể hình.
Cổ tay anh ta có một vết hằn rõ ràng, nhưng không thô ráp, là loại dây thừng giống dây chun.
“Vết thương trên tay do đâu mà có?”
“À, ừ, cái này à, tối qua không cẩn thận bị thôi.”
Thấy Tần Mặc không ngừng nhìn chằm chằm, người đàn ông trung niên thu tay lại, cố gắng che giấu vết hằn trên cổ tay không để anh nhìn thấy.
Con số trên màn hình thang máy không ngừng thay đổi, giữa chừng không hề dừng lại.
Cho đến tầng năm, thang máy mới từ từ dừng lại.
Bên ngoài cánh cửa thang máy màu bạc, vang lên tiếng giày cao gót vang vọng.