Kẻ Qua Lại Âm Dương Giới (Quá Âm Nhân) - Chương 1.1: Đụng Phải

Cập nhật lúc: 2025-03-19 00:12:55
Lượt xem: 36

“Cháu bé này bị như vậy sau khi rơi xuống nước phải không?”

Trong một căn phòng ở ngã tư đường Nguyên Thông, một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đang chăm chú nhìn đứa bé duy nhất nằm trên giường.

Đó là một cô bé khoảng bảy, tám tuổi.

Khác với những đứa trẻ nhem nhuốc bùn đất ở nông thôn, cô bé này có làn da trắng mịn, khuôn mặt xinh xắn như búp bê, mặc một chiếc váy thời trang, trên cổ chân còn đeo một chiếc chuông vàng lấp lánh.

Đáng lẽ ở tuổi này, cô bé phải hiếu động, vui tươi, nhưng giờ đây, mặt cô bé tái nhợt, môi tím tái, nằm bất động trên giường, không thể tỉnh lại.

Đứng bên cạnh là Chu Hồng Hà, đôi mắt sưng đỏ như bị ong chích, đôi tay thô ráp, đầy chai sạn không ngừng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cô bé, giọng khàn đặc, khóc lóc:

“Ôi, cháu của bà ơi, cháu của bà sao lại thành ra thế này, đừng làm bà sợ nữa…”

“Đừng khóc nữa, tôi bảo đừng khóc nữa mà, không nghe thấy à?”

Trương Kiến Quốc, người đàn ông quần xắn cao, người đầy bùn đất, đá mạnh vào m.ô.n.g vợ mình, giọng điệu thô bạo:

“Giờ khóc lóc có ích gì? Mau tránh ra để Lục tiểu ca xem cho cháu.”

Chu Hồng Hà nghe thấy tiếng chồng, như bắt được phao cứu sinh, lập tức lao về phía vị bác sĩ trẻ, quỳ sụp xuống đất, giọng nói vội vã đến đau lòng:

“Lục tiểu ca ơi, cậu nhất định phải cứu cháu bé này, nó là m.á.u thịt của tôi, nếu cháu có làm sao, tôi... tôi cũng không sống nổi nữa…”

“Chị Chu đừng lo lắng quá, có lẽ cháu bé chỉ bị sặc nước thôi. Để tôi xem qua đã.”

Lục tiểu ca, tên thật là Lục Ca!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ke-qua-lai-am-duong-gioi-qua-am-nhan/chuong-1-1-dung-phai.html.]

Là một bác sĩ nổi tiếng ở thị trấn Nguyên Thông, nhưng Lục Ca không phải người địa phương. Anh đến đây từ nhiều năm trước, theo một ông lang chân đất bị què.

Những năm gần đây, danh tiếng của Lục Ca trong thị trấn ngày càng cao. Nhiều vấn đề mà bệnh viện huyện không giải quyết được, anh đều có cách xử lý.

Những bệnh thông thường như cảm sốt, chỉ cần vài liều thuốc của anh là khỏi ngay.

Vì vậy, dân làng từ già đến trẻ đều gọi anh một cách kính trọng là Lục tiểu ca.

“Chị Chu, tôi thấy cháu bé này quen quen, có phải con của Tú Anh không?”

“Đúng rồi, là con của Tú Anh đó. Mấy năm gần đây nó làm việc ở thành phố, bận rộn lắm, cả năm không về nhà được mấy lần. Tôi với ông nhà thương cháu quá, nên nhân dịp hè đón cháu về đây.”

“Nhắc đến chuyện này là tôi lại thấy có lỗi, nếu tôi không dẫn cháu ra đập làm cỏ, cháu đã không bị rơi xuống nước, ôi cháu của bà ơi…”

“Đập? Đập Lệ Thủy ở phía đông thị trấn à?” Lục Ca hỏi lại.

“Tôi định đi một mình, nhưng cháu cứ đòi đi theo, tôi không cản được nên đành cho cháu đi cùng. Vừa đi ngang qua đập, tôi thấy có tờ tiền đỏ trên đất, định cúi xuống nhặt, ai ngờ quay lại thì cháu đã rơi xuống nước rồi.”

“Đồ ngu! Giữa ban ngày làm gì có tiền đỏ để nhặt?!”

Nghĩ đến đây, Trương Kiến Quốc lại tức giận. Người ta nói càng già càng khôn, nhưng sao vợ mình lại ngu như lợn thế?

Cái đập đó vốn dĩ rất linh thiêng, năm ngoái đã có một cô bé c.h.ế.t đuối ở đó, đội cứu hộ của cục an ninh huyện mấy ngày liền không tìm thấy xác.

Ông chú của thằng Đậu ở phía tây thị trấn, người làm việc tang lễ hơn ba mươi năm, nhìn thấy cũng lắc đầu nói rằng oán khí quá nặng, có thể cô bé c.h.ế.t đuối đó sẽ thành “thủy quỷ”, rất hung dữ.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Ngay cả những người câu cá cũng không dám đến gần, vậy mà bà lại dẫn cháu ra đó làm cỏ?

Loading...