Kẻ Qua Lại Âm Dương Giới (Quá Âm Nhân) - 39.2

Cập nhật lúc: 2025-03-29 13:57:26
Lượt xem: 1

Tần Mặc đang cố gắng hết sức để cứu viên cảnh sát bị ám.

Còn về vật chứa, hắn chỉ có thể giả vờ hiểu biết, cố gắng lừa gạt tên ác quỷ.

Đây là một canh bạc!

Nếu thắng, không những cứu được con tin, còn có thể moi được thông tin về vật chứa, giúp hắn hiểu thêm về lũ ác quỷ.

Nếu thua, tên ác quỷ sẽ nhìn thấu ý đồ của hắn, và hắn sẽ rơi vào thế bị động.

Nhưng giờ đây, hắn không còn lựa chọn nào khác. Cứu viên cảnh sát bị ám là quan trọng nhất.

"Sao rồi? Ngươi suy nghĩ xong chưa?"

"Không cần suy nghĩ!"

Ác quỷ cười một cách âm trầm, sau đó lộ ra vẻ mặt đầy chế giễu.

"Ngươi đang lừa ta..."

Chết tiệt! Mềm mỏng không được, cứng rắn cũng không xong. Một con ác quỷ biết đùa cợt với tâm lý con người quả thực rất khó đối phó.

Tần Mặc không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào trên người hắn, như thể đối phương có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng hắn.

Đúng lúc hắn đang cố gắng nghĩ ra phương án khác, nụ cười chế giễu trên mặt chàng trai dần dần biến mất.

"Được rồi, trò chơi trốn tìm nên kết thúc ở đây thôi."

"Ngươi muốn làm gì?"

"Chúng ta đều là ác quỷ, ngươi nói ta muốn làm gì?"

Chàng trai làm một vẻ mặt như thể Tần Mặc hiểu rõ, sau đó quay người nhìn Ngụy Vệ Quốc, phát ra tiếng cười khàn khàn như tiếng gió lùa qua nghĩa địa.

Rồi hắn ngừng cười, từ cổ họng phát ra một giọng nói già nua, lạnh lùng:

"Nếu năm đó ngươi không đá đổ chậu lửa, bà nội đã không c.h.ế.t thảm như vậy!"

"Vệ Quốc à, bà nội ở âm phủ khổ lắm, còn ngươi một mình ở dương gian vui vẻ quá nhỉ!!!"

"Bà... bà nội?"

Sắc mặt Ngụy Vệ Quốc đột nhiên biến đổi, hai mắt như phủ một lớp sương mờ.

Sau đó, dường như hồi tưởng lại chuyện gì đó kinh khủng, mồ hôi lạnh như hạt đậu lăn dài trên mặt ông.

"Ngô cục trưởng, đừng nghe âm thanh của ác quỷ!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ke-qua-lai-am-duong-gioi-qua-am-nhan/39-2.html.]

Tần Mặc nhận ra mình đã đánh giá thấp khả năng mê hoặc nhân tâm của lũ ác quỷ.

Trong tình huống như thế này, chúng vẫn có thể khiến người ta mất đi lý trí.

"Rầm!"

Chàng trai nhún người nhảy lên, né tránh được đòn tấn công của Tần Mặc, nhanh nhẹn đứng trên bệ cửa sổ tầng sáu.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Đừng lại gần!" Hắn gầm lên với Tần Mặc!

Gió đêm thổi tung chiếc áo bệnh nhân trên người chàng trai đầu cua. Dưới chân hắn là quảng trường bệnh viện. Hắn từ từ xé rách song sắt phía sau lưng.

"Ta đã nhớ tên ngươi rồi. Lần sau gặp mặt, ta sẽ dùng hình dạng của vật chứa để cho ngươi một bất ngờ thật lớn."

"Vì vậy, ngươi hãy trân trọng thời gian còn được sống đi..."

Nụ cười xa lạ lại nở trên mặt chàng trai đầu cua, khóe miệng từ từ kéo lên đến một độ cao kinh hãi.

Cửa kính tầng sáu vỡ tan dưới một lực đập quái dị. Tần Mặc theo phản xạ lao tới, cố gắng kéo hắn lại.

Nhìn thấy bóng người ngay trước mắt, nụ cười trên mặt chàng trai càng trở nên tươi tắn, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó tuyệt đẹp.

Thân thể hắn từ từ ngả về phía sau, rơi vào màn đêm vô tận...

 

Sáng sớm, 7 giờ 13 phút, Tần Mặc rời nhà tang lễ, thẳng tiến đến nghĩa trang sau núi, nơi chôn cất chàng trai đầu cua.

Đó là một ngọn núi linh thiêng yên nghỉ của những anh hùng!

Từ thời Dân Quốc, trên đỉnh núi đã chôn cất những người hùng của năm tháng bi hùng. Giờ đây, nơi này dành cho những công nhân viên chức không còn cha mẹ hay con cái.

Tần Mặc đứng trước mộ bia, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đen trắng của chàng trai đầu cua.

Chẳng mấy chốc, hồ sơ tiểu sử của chàng trai được Ngụy Vệ Quốc gửi đến.

Hắn mở điện thoại, từng dòng chữ hiện lên màn hình.

Tên hắn là Vương Tinh Tinh, từ trước đến nay luôn làm công việc "thanh lý", nhiều lần nhận được giải thưởng danh dự.

Chỉ tiếc rằng, một người như vậy lại luôn gặp số phận éo le. Cha mẹ mất sớm, đứa con gái nhỏ cũng không may qua đời.

Có lẽ vì nhớ con đến điên cuồng, hay vì lý do nào khác.

Đêm đó, chàng trai đầu cua đã nhìn thấy con gái mình trong giấc mơ.

Hắn ôm chặt lấy đứa bé, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

Giọng nói nghẹn ngào thì thầm: "Con yêu, lần này bố sẽ không để lạc mất con nữa..."

Loading...