Kẻ Qua Lại Âm Dương Giới (Quá Âm Nhân) - 17.2

Cập nhật lúc: 2025-03-20 22:08:15
Lượt xem: 6

Sau đó, từ sự thật khách quan tìm ra nguyên nhân chủ quan, biểu thị bản thân cũng đã cố gắng hết sức.

Chỉ là, Vương Lỗi sao cũng không nghĩ thông, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến vị lãnh đạo trẻ tuổi từ cục thành phố tự mình đến đây?

Chẳng lẽ thật sự là vì người phụ nữ kia nói cô ấy "nhìn thấy ma"? Vì chuyện này mà đến sao?

"Thật ra, đèn nhấp nháy, không nhất định là vấn đề của điện."

Tần Mặc lại nhìn về phía người phụ nữ tên Lưu Mẫn, ánh mắt cô ấy đờ đẫn, môi tái nhợt, khiến khuôn mặt vốn thanh tú phủ lên một lớp sợ hãi không thể xua tan.

Từ góc độ tâm lý học, người có thể lộ ra thần sắc như vậy, thường là đã trải qua chuyện gì đó kinh khủng, bị dọa đến cực độ mới dẫn đến.

Trong tình huống này, con người rất khó nói dối.

"Đừng sợ, bây giờ là ban ngày, cảnh sát cục an ninh cũng đều ở đây, cô có thể nói kỹ hơn, ngoài việc nhìn thấy đèn nhấp nháy, còn có chuyện gì kỳ lạ khác không?"

Giọng nói của Tần Mặc trầm thấp mà ôn hòa, đặc biệt nhấn mạnh từ "ban ngày".

Lưu Mẫn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, một lát sau, khẽ gật đầu.

"Có... có."

"Là gì?"

"Tiếng bước chân."

"Sao... sao có thể có tiếng bước chân?"

Khuôn mặt bầu bĩnh của phó giám đốc Vương lập tức đóng băng.

Đây là nhà tang lễ, ban đêm toàn bộ tòa nhà đóng cửa, ngoài nhân viên trực ban, căn bản không thể có người sống nào khác.

Tần Mặc giơ tay lên, ra hiệu phó giám đốc Vương đừng lên tiếng.

"Tiếng bước chân như thế nào?"

"Rất nặng, cực kỳ nặng, giống như... giống như tảng đá ở cổng rơi xuống đất vậy."

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Lộp bộp! Lộp bộp! Lộp bộp!"

Sắc mặt Lưu Mẫn trở nên tái nhợt, cô ấy bản năng ôm chặt hai tay, rõ ràng không muốn nhớ lại cảnh tượng đó.

"Em hỏi A Hạo, bên ngoài là tiếng gì, A Hạo nói không có tiếng gì, không đúng, em rõ ràng nghe thấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ke-qua-lai-am-duong-gioi-qua-am-nhan/17-2.html.]

Lưu Mẫn vừa dứt lời, sắc mặt phó giám đốc Vương đã trở nên rất khó coi, toàn thân cứng đờ trên ghế.

Hành lang bên ngoài phòng trực ban, ngoài phòng cầu d.a.o ở cuối hành lang, cả một dãy còn lại đều là phòng để xác.

"Cô nói là cô nghe thấy tiếng bước chân, nhưng A Hạo không nghe thấy, đúng không?"

"Đúng, cậu ấy không nghe thấy, còn cho rằng em đang dọa cậu ấy, nhưng... nhưng em có lý do gì để dọa cậu ấy chứ?"

Giọng nói của Lưu Mẫn hơi run rẩy, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc.

Miệng cô ấy từ từ mím chặt, thần sắc trở nên đau khổ, mắt bắt đầu đỏ hoe.

"Em bảo cậu ấy chạy đi, cậu ấy không tin em, nói em ôn thi liên thông mệt đến mức bị ảo thanh, cậu ấy còn kể chuyện cười dỗ em..."

"Rõ ràng tháng sau chúng em sẽ kết hôn rồi, nhưng giờ cậu ấy lại vĩnh viễn rời xa em."

Khoảnh khắc này, Lưu Mẫn như cuối cùng cũng tìm được chỗ trút bầu tâm sự!

Cô ấy dùng hai tay che mặt, giọng nói nghẹn ngào, cổ họng như bị bóp nghẹt, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Cuối cùng, hai dòng nước mắt nóng hổi chảy ra từ kẽ tay.

Tần Mặc lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang khóc nức nở.

Đã từng có lúc, anh cũng vì ác quỷ mà mất đi người thân yêu nhất, nỗi đau đó, anh quá quen thuộc.

Trong phòng họp tầng hai, tiếng khóc đau lòng đè nén vang lên không ngớt.

Tần Mặc không nói gì, chỉ đờ đẫn nhìn, không an ủi, cũng không ngăn cản.

Tay anh luôn giơ lên giữa không trung, ra hiệu những người khác giữ im lặng.

Cho đến khi tiếng khóc của Lưu Mẫn dần lắng xuống, cảm xúc trở nên ổn định hơn một chút, cô ấy mới từ từ mở miệng lần nữa:

"Sau tiếng bước chân, em nhìn thấy một người."

Thần sắc Tần Mặc không thay đổi, tiếp tục truy hỏi: "Người đó các cô có quen không?"

"Là chính A Hạo."

Giọng nói của cô ấy gần như không thể nghe thấy, nhưng lại toát lên nỗi sợ hãi khó tả.

"Em từ trong video, nhìn thấy hai A Hạo, A Hạo thứ hai đứng ngay sau lưng cậu ấy, đang nhìn em... cười."

Loading...