Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Huyết Khúc Luân Hồi: Vũ Điệu Báo Thù Của Thiên Kim Hào Môn Hắc Hóa - Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-06-16 03:37:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bóng dáng phía xa cách Nhan Bạch một khoảng khá lớn, vì vậy từ vị trí của cô rất khó xác định rõ là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi. Chỉ có thể mơ hồ thấy thân hình gầy guộc, bước đi khẽ khàng, cố ý nép mình trong bóng tối, như sợ làm phiền tới ai — hành động đầy cảnh giác và đáng ngờ.

Lúc này, người đó đang âm thầm tiến về phía phòng phát thanh.

Phiêu Vũ Miên Miên

Nhan Bạch lặng lẽ bám theo sau, từng bước nhẹ nhàng không tiếng động, gần như hòa vào không khí. 144 bên trong hệ thống thì vô cùng háo hức, tò mò muốn biết danh tính thật sự của kẻ đứng trước mặt. Có lẽ đây chính là hung thủ mà ký chủ đại nhân đang truy đuổi?

Cộng đồng mạng xôn xao bàn luận, đoán già đoán non rằng hung thủ là cặp đôi trẻ kia. Nhưng hiện tại, chỉ có một bóng người xuất hiện, không khớp với suy đoán ban đầu. 144 nhớ lại lời Nhan Bạch trước đó: “Vẻ ngoài rất dễ khiến người ta hiểu lầm.” Vậy nên, người ít khả năng nhất mới chính là kẻ gây án — cụ già tóc bạc trắng đã xuất hiện lúc nãy.

“Ký chủ đại nhân, ngài hẳn đã biết hung thủ là ai rồi phải không?” 144 sốt sắng hỏi, giọng mang theo chút nũng nịu, như một con thú nhỏ đang nài nỉ.

“Nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là ai? Phải chăng là cụ già đó?”

Nhan Bạch không trả lời, chỉ quay sang nhìn 144, đưa ngón tay trỏ lên môi, ra hiệu im lặng.

“Suỵt…”

“…” 144 lập tức câm miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-175.html.]

Cô tiếp tục tiến gần hơn, từng bước thu hẹp khoảng cách. Khi đến đủ gần, bóng dáng trước mặt dần hiện rõ trong tầm mắt của Nhan Bạch và cả những người xem livestream.

Đó là một người đàn ông — nhưng không còn trẻ. Mái tóc đen điểm bạc, bước đi chậm rãi, cơ thể hơi run rẩy. Chính là cụ già hơn sáu mươi tuổi đã xuất hiện trước đó. Trong bóng tối mờ mịt, ông ta dò dẫm từng bước, tay luôn chạm vào các kệ hàng để định hướng. Đột nhiên, như cảm nhận được điều gì đó, ông dừng chân lại.

Người cụ già run lên, từ từ quay lại — và lập tức đối diện với Nhan Bạch, đang đứng sát ngay sau lưng ông ta. Một bóng dáng bất ngờ xuất hiện trong bóng đêm, như ma quỷ không một tiếng động.

“Cô…” Giọng ông run rẩy, lộ rõ vẻ lo lắng, như thể bí mật nào đó vừa bị khám phá. Đôi mắt đục ngầu ánh lên sự cảnh giác, thậm chí là ác ý trong bóng tối. Sắc mặt tái mét, cơ thể cứng đờ, tay nắm chặt vào mép kệ hàng. Những biểu hiện ấy đều cho thấy ông đang cực kỳ căng thẳng — bởi sự xuất hiện bất ngờ của Nhan Bạch.

“Chào ông ạ…” Nhan Bạch cất giọng dịu dàng, đứng ngay trước mặt ông, đầu hơi ngước lên. Mái tóc đen dài buông xõa trên vai, làn da trắng bệch soi rõ dưới ánh đèn yếu ớt cuối cùng còn sót lại. Đôi mắt sâu hoắm như vực thẳm, môi cong lên thành một nụ cười ngọt ngào nhưng lạnh lẽo, tạo nên một khung cảnh vừa đáng yêu vừa đáng sợ.

“Ông ơi, ông định đi đâu thế?” Cô hỏi, giọng điệu đầy tò mò.

“Tôi… tôi định…” Cụ già lắp bắp, vẻ chột dạ lộ rõ trên khuôn mặt. Sau đó, như nghĩ ra điều gì, ông vội chuyển hướng câu chuyện, nhìn Nhan Bạch:

“Cô bé, cháu còn nhỏ như vậy, sao lại lang thang ở đây?”

“Ông à, cháu không lang thang đâu,” Nhan Bạch mỉm cười, ánh mắt sáng lấp lánh. “Cháu đang đi tìm hung thủ đấy.”

Nghe xong, sắc mặt cụ già lập tức biến đổi, đồng tử co rút, cơ thể run lên bần bật.

Loading...