“Thế nào?” Nhan Bạch nghiêng đầu, ánh mắt dò xét nhìn Mộ Phạn. Anh vừa hoàn thành cuộc liên lạc bên ngoài — chắc chắn đã nắm rõ tình hình cơ bản rồi.
Mộ Phạn gật đầu, giọng nói trầm thấp, rõ ràng: “Kẻ đặt b.o.m là một phụ nữ. Yêu cầu của cô ta là hai tỷ tiền mặt, phải được đựng trong vali và giao trước mười giờ tối nay. Nếu không đáp ứng, cô ta sẽ kích nổ bom, g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả những người đang ở trong siêu thị.”
Anh dừng lại một chút, nhíu mày, tiếp tục: “Yêu cầu này gần như là bất khả thi với phía cảnh sát. Số tiền lớn như vậy, việc kiểm soát và vận chuyển đã khó khăn vô cùng, huống chi là đưa ra tiền mặt theo yêu cầu kỳ quặc đó.”
Nội dung yêu cầu cho thấy rõ ý đồ thực sự của kẻ khủng bố. Không phải vì tiền, mà đơn thuần chỉ để gây hỗn loạn. Đây là kiểu hành động của kẻ điên cuồng, cố ý đưa ra điều kiện không thể thỏa hiệp — mục đích cuối cùng chỉ có một: nổ bom, g.i.ế.c sạch tất cả.
Nhưng trong siêu thị còn có con tin, nên cả hai bên đều không thể hành động liều lĩnh.
Nhan Bạch nghe rất chăm chú, môi khẽ mím lại, vẻ ngoài như đầy kinh ngạc, nhưng đáy mắt lại bình tĩnh lạ thường.
“Ký chủ đại nhân, cảm giác tên này cũng là dạng phản xã hội cực đoan luôn ấy…” 144 thở dài trong tâm trí Nhan Bạch. Nó cảm thấy thật sự hoang mang — tên tội phạm này chẳng khác nào ký chủ của mình, muốn kéo theo toàn bộ mọi người cùng chết. Rốt cuộc trong đầu cô ta đang nghĩ gì?
Nhan Bạch không trả lời, chỉ lặng lẽ ngước lên nhìn đồng hồ điện tử trên tường. Thời gian hiện tại là… 9:30. Chỉ còn ba mươi phút nữa là đến thời điểm định mệnh.
“144, đổi món đồ đặc biệt trong cửa hàng hệ thống. Một thiết bị phát tia X vô hình, dùng một lần, có thể phá hủy toàn bộ hệ thống đèn trong siêu thị.”
Cô truyền âm lệnh cho hệ thống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-173.html.]
“Hả? Ký chủ đại nhân! Ngài muốn làm gì thế? Nếu tắt hết đèn, thì mọi người sẽ không nhìn thấy gì, tạo điều kiện cho bọn tội phạm dễ dàng hành động hơn!” 144 lo lắng phản đối.
“Đúng vậy — tôi muốn giúp cô ta.” Nhan Bạch cười nhẹ, khóe miệng cong lên, đôi mắt sáng lấp lánh như thể đang chuẩn bị làm điều gì vô cùng thú vị. “Tôi rất tốt bụng đấy chứ? Tạo cho cô ấy một cơ hội trốn thoát hoàn hảo.”
144 run rẩy đổi món đồ theo yêu cầu, sau đó vẫn chưa hết lo lắng:
“Ký chủ đại nhân, chúng ta đến đây để phá án, sao lại đi giúp đỡ kẻ đặt bom? Ngài không sợ nếu cô ta kích nổ b.o.m ngay lập tức thì sẽ c.h.ế.t hết cả đây à?! Ngài cũng đang ở trong này đó!! Dù em biết ngài có xu hướng phản xã hội, nhưng cái này là tự sát thật sự rồi!”
Phiêu Vũ Miên Miên
Nhan Bạch không trả lời, chỉ khẽ nói: “Dùng ngay bây giờ.”
144 đành tuân lệnh. Ngay lập tức, một luồng sóng vô hình lan tỏa khắp không gian, toàn bộ bóng đèn trong siêu thị đồng loạt nổ tung, cả khu vực chìm vào bóng tối dày đặc. Tiếng hét thất thanh vang lên từ khắp nơi, dòng người xáo trộn, hỗn loạn. Trong bầu không khí vốn đã căng thẳng, bóng tối càng khiến nỗi sợ hãi bùng phát dữ dội.
Trong cơn hỗn loạn, Nhan Bạch lặng lẽ tách khỏi Mộ Phạn, bước về một hướng nhất định, theo tiếng tim mình.
“Ký chủ đại nhân, ngài đang định làm gì?” 144 tiếp tục hỏi khi nhận ra Nhan Bạch đang di chuyển có mục đích.
Cô mỉm cười, giọng nhỏ nhẹ, mang theo chút hứng khởi:
“Đi tạo một tin nóng lớn —”