“Ừm… đã có ba người c.h.ế.t rồi…” Nhan Bạch ngồi xổm xuống bên cạnh Mộ Phạn, má phồng lên, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy tư sâu sắc. Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt vừa ngây thơ lại đầy nghi hoặc, môi mím chặt, thì thầm hỏi:
“…Chẳng lẽ em nói sai điều gì sao?”
Mộ Phạn không đáp ngay, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt trong trẻo của Nhan Bạch phản chiếu hình bóng của chính anh — lạnh lùng, sắc bén và đầy cảnh giác. Anh không thể tìm thấy một chút tạp niệm nào trong đôi mắt ấy.
“Không có gì đâu. Em nói hoàn toàn đúng.”
Anh khẽ lắc đầu, cúi mắt xuống, tiếp tục quan sát những t.h.i t.h.ể trên nền nhà. Nhan Bạch đứng gần đó, dáng vẻ như sợ hãi nên không dám tiến lại gần, nhưng khóe mắt vẫn liếc trộm từng cái một.
Ba t.h.i t.h.ể này có điểm đặc biệt mà người ngoài livestream không nhận ra: thời gian tử vong. Tử thi đã bắt đầu cứng đờ, m.á.u trong cơ thể đông lại khiến da chuyển màu đen sẫm. Mộ Phạn chạm vào tay một trong số họ — cơ bắp vẫn còn co giật nhẹ.
Phiêu Vũ Miên Miên
Dựa vào các dấu hiệu hiện tại, có thể suy đoán họ đã c.h.ế.t từ bốn đến sáu tiếng trước. Đôi mắt Nhan Bạch tối lại, mang theo sự suy nghĩ sâu xa. Tối nay thật sự rất thú vị —
Rõ ràng đây là một kế hoạch được chuẩn bị vô cùng kỹ càng. Nếu tính theo thời gian tử vong, thì từ sáng sớm, kẻ thủ ác đã âm thầm kiểm soát siêu thị. Đến giờ này mới hành động, chọn lúc lượng người vừa đủ để bắt làm con tin — không quá đông cũng không quá ít.
Liệu đây có phải trò chơi mèo vờn chuột? Chỉ là hôm nay, ai mới là mèo, ai mới là chuột?
“Ký chủ đại nhân, ngài đã biết hung thủ là ai chưa?” 144 cất tiếng hỏi qua kênh nội tâm.
“Cậu tự đoán đi.” Nhan Bạch cười khẽ, giọng điệu mang theo chút nghịch ngợm. Sau đó, cô liếc nhìn Mộ Phạn, người vừa đứng dậy sau khi kiểm tra tử thi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-171.html.]
“Tên đặt b.o.m đang lẫn trong đám người ở siêu thị chúng ta,” Mộ Phạn nói, ánh mắt sắc lạnh quét qua những người có mặt trong phòng phát thanh.
Nhan Bạch đứng bên cạnh, im lặng như một đứa trẻ ngoan, chỉ thi thoảng ho khàn vài tiếng vì cơn cảm đang ngày càng nặng.
“Anh rốt cuộc là ai?” Cặp đôi trẻ nhỏ giọng hỏi, giọng mang theo sự kiêng nể, bởi họ cảm nhận rõ khí chất khác thường tỏa ra từ Mộ Phạn — không phải người bình thường.
“Đúng vậy, anh nghi ngờ chúng tôi à? Chúng tôi còn đang nghi ngờ anh nữa đấy! Cứ lén lút như thế!” Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi xen vào.
“Cháu à, cháu cũng nghi ngờ cả tôi, một cụ già như tôi sao? Khụ khụ… Tôi ra ngoài giúp bà nhà tôi mua đồ ăn, ai ngờ lại gặp chuyện này.” Ông lão tóc bạc ngoài bảy mươi tuổi thở dài.
“Đi thôi.” Mộ Phạn vốn chẳng thích giải thích nhiều. Anh quay đầu, gọi Nhan Bạch.
“Vâng.” Nhan Bạch gật đầu, bước về phía Mộ Phạn, nhưng lại kéo tay anh lại, không rời khỏi phòng ngay. Thay vào đó, cô quay sang những người còn lại, dịu dàng nói:
“Anh ấy không có ý xấu đâu. Chỉ là muốn cho mọi người biết rằng tên đặt b.o.m đang lẫn trong đám khách hàng. Mong mọi người cẩn trọng, bất kỳ ai cũng có thể là thủ phạm — kể cả chúng tôi.”
Nói xong, cô quay lại nhìn Mộ Phạn, nở nụ cười tươi như nắng sớm, đôi mắt cong lên như hai vầng trăng non, đáng yêu đến mức khiến người ta không thể ghét nổi.
“Phải không?”
“Ừ.” Mộ Phạn gật đầu, đồng tử khẽ chuyển, ánh mắt trầm tĩnh không lộ rõ suy nghĩ, khiến không ai biết anh đang nghĩ điều gì.