Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biểu cảm ấy của ký chủ đại nhân khiến 144 không khỏi quen thuộc. Đó là kiểu cười nhếch mép, ánh mắt lấp lánh đầy tò mò — rõ ràng là tâm trạng đang rất tốt. Nhưng chính điều này lại càng khiến hệ thống lo lắng hơn. Mỗi lần Nhan Bạch vui vẻ như thế, thường cũng là lúc cô chuẩn bị “gây họa”. Dù lần này có vẻ như không phải do cô gây ra, mà là bị cuốn vào một sự việc rắc rối từ người khác. Tuy nhiên, cảm giác vẫn kỳ lạ làm sao — 144 không hề lo cho Nhan Bạch, ngược lại còn thấy hơi thương hại cho những kẻ sắp đối mặt với cô.
“Ký chủ đại nhân, ngài có muốn phát sóng trực tiếp không?” 144 thận trọng hỏi.
Phiêu Vũ Miên Miên
“Tất nhiên rồi —” Nhan Bạch mỉm cười, giọng điệu mang theo chút nghịch ngợm. Cô nhìn về phía trước, ánh mắt không hề hoảng loạn, mà tràn đầy hứng thú, như thể đang chờ đợi một màn kịch hay.
Ngay sau đó, thông báo cuối cùng được phát đi qua loa, đèn trong siêu thị bật sáng trở lại. Không gian tối om vừa nãy bỗng chốc trở nên sáng trưng. Mọi người xung quanh bắt đầu lộ rõ vẻ hoang mang. Hiện tại, số người trong siêu thị không còn nhiều nữa — vì Nhan Bạch dành khá nhiều thời gian để lựa chọn đồ ăn, nên khi này lượng khách đã giảm đáng kể so với ban đầu. Phần lớn họ đang tụ tập ở cửa ra vào, dường như không tin vào những gì vừa nghe thấy từ loa phát thanh. Ai cũng nghĩ đây chỉ là trò đùa tàn nhẫn nào đó.
Chuyện đặt bom, bắt cóc con tin — cái loại chuyện chỉ xuất hiện trong phim ảnh kia, làm sao có thể xảy ra với mình? Đây là suy nghĩ của đa phần người trong siêu thị lúc này.
Nghe lệnh của Nhan Bạch, 144 lập tức mở livestream. Ánh sáng bất ngờ trở lại khiến Nhan Bạch phải nheo mắt lại, che mặt tránh chói. Cô vịn vào tay vịn gần đó, xoa nhẹ thái dương, cố gắng chịu đựng cơn chóng mặt và cảm giác buồn nôn do say xe còn sót lại. Khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, sắc mặt không được ổn định lắm.
“Em bị bệnh à?” Mộ Phạn chú ý đến biểu hiện của cô, liền đưa tay chạm vào trán cô. Nhiệt độ cao khiến anh khẽ cau mày. “Ừm, có hơi cảm.” Nhan Bạch gật đầu, giọng nói khàn khàn. Cô liếc nhìn dòng người đang đổ dồn về phía cửa, rồi ngước lên nhìn Mộ Phạn. “Anh nghĩ chuyện hôm nay là như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-169.html.]
Mộ Phạn lạnh lùng đáp: “Đi xem là biết.” Nói xong, anh dẫn Nhan Bạch đi ngược lại hướng đám đông, về phía phòng phát thanh của siêu thị.
Nhan Bạch bước đi chậm rãi theo sau, ánh mắt đầy hứng thú. Phòng phát thanh ư? Giờ mọi người đều chạy ra ngoài, vậy thì tên đặt b.o.m chắc chắn đang âm thầm rút lui. Nếu bọn họ đến đúng lúc, biết đâu sẽ tình cờ gặp mặt hắn?
Phòng phát thanh nằm khá xa khu vực mua sắm, trong một căn phòng nhỏ hẻo lánh. Khi Nhan Bạch và Mộ Phạn tới nơi, họ thấy vài người cũng vừa đến cùng lúc. Trong đó có một cặp đôi trẻ, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, và một cụ già tóc bạc đã ngoài bảy mươi.
Họ đến gần phòng phát thanh cùng lúc với Nhan Bạch và Mộ Phạn, nhưng bên trong phòng hoàn toàn trống không — không một bóng người sống. Chỉ có tiếng m.á.u nhỏ giọt trên nền nhà. Nhân viên bảo vệ và kỹ thuật của siêu thị đều nằm c.h.ế.t trên sàn, cổ bị cắt sâu, ánh mắt trợn trắng đầy sợ hãi.
“Ọe…” Một vài người lập tức nôn mửa, không chịu nổi cảnh tượng kinh hoàng này.
Mộ Phạn giữ bình tĩnh, tiến lại kiểm tra từng t.h.i t.h.ể một cách cẩn trọng. Nhan Bạch đứng ngoài, mặt tái mét, không dám bước vào. Đôi mắt đen láy của cô dán chặt xuống vũng m.á.u loang lổ dưới đất, như thể cả đồng tử cũng nhuốm màu đỏ thẫm.
Trong đầu, 144 khẽ gọi:
“Ký chủ đại nhân, chủ đề livestream hôm nay là gì ạ?”