Thực sự mà nói, trông cô ấy rất dễ thương.
Mộ Phạn nhíu mày, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ thoáng qua trong đầu. Anh liếc nhìn Nhan Bạch đang cẩn thận lựa chọn đồ trong siêu thị. Cô bé nhỏ nhắn như một nàng tiên nhỏ, di chuyển thoăn thoắt và đầy sức sống, khiến không ít ánh mắt chú ý dõi theo.
Nhan Bạch lúc thì ngó bên này, lúc lại quay sang bên kia, chăm chú so sánh từng món một, vẻ mặt nghiêm túc như thể đây là việc hệ trọng nhất trên đời. Khi đã chọn được thứ ưng ý, cô vui vẻ cầm lên, bước đến trước mặt Mộ Phạn, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào anh, hỏi với giọng đầy mong chờ:
"Anh có thích cái này không?" Nói xong, cô khẽ cúi đầu, nhỏ giọng thêm một câu:
"Em thấy… hình như cũng khá ngon."
"Ừm, tạm được." Mộ Phạn đáp lời, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt tràn đầy hy vọng của cô gái. Dường như không ai có thể từ chối nụ cười và ánh mắt đó. Anh gật đầu, rồi lập tức thấy nụ cười của Nhan Bạch càng thêm rạng rỡ.
Cô khẽ cười, khóe môi cong lên đầy hài lòng, sau đó đặt món đồ vào giỏ hàng rồi tiếp tục cuộc hành trình khám phá các kệ hàng.
"Ký chủ đại nhân, hôm nay người thật sự đến đây để đi siêu thị sao?" 144 nghi ngờ hỏi. Trong giọng nói lộ rõ sự không tin tưởng — nó luôn cảm thấy ký chủ nhà mình đâu phải kiểu người ngoan ngoãn đi mua đồ ăn thuần túc như vậy…
"Đúng vậy đấy~" Nhan Bạch trả lời nhẹ nhàng, tâm trạng dường như rất tốt.
"Nhưng mà…" 144 chần chừ, nhỏ giọng nói tiếp, "những thứ này hiện tại người cũng chưa ăn được đâu…"
"Chỉ là thấy vui khi nhìn thôi…" Nhan Bạch đẩy chiếc xe đầy ắp đồ ăn về phía Mộ Phạn, ánh mắt lóe sáng vì sung sướng khi thấy đủ loại thực phẩm chất đầy xe.
144: ┑( ̄Д ̄)┍ — Tôi không hiểu nổi tâm hồn ăn uống của mình, nhưng còn ký chủ nữa thì tôi càng chẳng hiểu nổi.
Sau một hồi quét sạch các kệ hàng của Nhan Bạch, chiếc xe mua sắm đã chất đầy những món ăn đủ màu sắc. Mộ Phạn đẩy xe đi, trở thành tâm điểm chú ý của cả siêu thị. Bên cạnh anh, Nhan Bạch bước đi nhanh nhẹn, nét mặt tươi cười, miệng mỉm cười như trẻ nhỏ, vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.
"Bùm—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-168.html.]
Nhưng đúng lúc mọi chuyện đang yên bình, đèn trong siêu thị bỗng tắt phụt, toàn bộ không gian chìm vào bóng tối bất ngờ.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Đèn tắt hết rồi?"
"Sao siêu thị lại thế này? Có phải cúp điện không? Hay là có chuyện gì khác?"
"Mọi người đừng hoảng loạn! Cẩn thận giẫm đạp lên nhau! Nhân viên đâu rồi, có ai ở đây không, giải thích đi!"
"Oa oa... mẹ ơi... con không thấy mẹ đâu..."
Tiếng la hét, tiếng gọi nhau, cùng tiếng khóc thút thít của đứa trẻ vang lên hỗn độn khắp nơi.
Phiêu Vũ Miên Miên
Lúc này, loa phát thanh của siêu thị bật lên:
"Chúng tôi tự tay tắt đèn. Gặp nhau chính là duyên phận. Xin chào tất cả quý khách trong siêu thị. Trước tiên, xin thông báo: đừng hoảng loạn, bởi vì cửa ra vào đã bị chúng tôi phong tỏa. Ngoài ra, trong siêu thị còn có nhiều thiết bị nổ. Nếu ai chạy loạn, thì chỉ có một kết quả — 'bùm'… biến thành pháo hoa giữa bầu trời đêm."
Giọng nói phát ra từ loa là của một phụ nữ, vừa nói xong còn kèm theo tiếng cười khúc khích, sau đó là tiếng cười mơ hồ của vài người phụ nữ khác.
Cả siêu thị lập tức xôn xao. Ban đầu ai cũng nghĩ đây là trò đùa, nhưng sau đó không dám chắc nữa — nếu đây là sự thật thì quá đáng sợ.
Nhan Bạch quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía nguồn âm thanh. Ngón tay trỏ vuốt nhẹ lên mép môi, khóe miệng khẽ nhếch.
Thú vị thật đấy...
144 đứng bên cạnh thở dài một hơi. Hóa ra nó đã quá ngây thơ, cứ tưởng thật là Nhan Bạch chỉ đơn giản đến siêu thị mua đồ.
Tự mang vận số gây chuyện, đi đâu cũng gặp án mạng hay tình tiết ly kỳ — đây chính là bản chất của ký chủ đại nhân nhà nó mà.