Rõ ràng, Nhan Ngọc Kiều không còn nghe thấy bất cứ điều gì xung quanh. Trong lòng cô ta giờ chỉ còn hỗn loạn, sợ hãi và căm giận đan xen. Sau khi mọi chuyện tạm ổn, Nhan Bạch được đưa ra khỏi con hẻm nhỏ, bước lên xe của Mộ Phạn. Anh lái xe một cách bình tĩnh, không hề lộ vẻ vội vàng.
Mộ Phạn rõ ràng không có ý định ở gần Nhan Bạch lâu dài. Ban đầu anh đến đây để điều tra cô, nhưng chưa kịp triển khai kế hoạch thì đã gặp chuyện ngoài dự kiến. Giờ lại thành ra bị cô mời đi ăn cơm. Anh khởi động xe, lái chậm trên đường, trong đầu vẫn chưa xác định rõ nên đi đâu.
“Ký chủ đại nhân, ngài đang tính làm gì vậy? Mộ Phạn này hình như luôn nghi ngờ ngài, dù tôi không biết là anh ta phát hiện ra điều gì, nhưng nếu để lộ thân phận thật thì sẽ rất nguy hiểm.” Hệ thống 144 cảm thấy bối rối trước hành động của ký chủ, không tài nào đoán được suy nghĩ của cô. Đây gọi là thích mạo hiểm hay sao?
Cô ấy vốn đang đứng giữa ranh giới nguy hiểm, lại còn cố tình lao vào.
“Cậu tự đoán đi.” Nhan Bạch dựa người vào ghế, sắc mặt có chút kém, trán vẫn còn nóng, đầu óc choáng váng vì say xe. Tay cô day nhẹ thái dương, cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn. Hiện tại, việc không thể ăn uống gì đối với cô mà nói chính là cực hình.
Cô hạ kính cửa sổ xuống, nhìn ra ngoài. Trời đã tối dần. Nhan Bạch gối đầu lên mép cửa sổ, không thò đầu ra ngoài, hít thở không khí trong lành, rồi thuận miệng hỏi Mộ Phạn:
“Anh thích ăn món gì?”
Mộ Phạn không trả lời trực tiếp, ngược lại hỏi lại: “Em muốn đi đâu?”
Trong lúc nói chuyện, anh dường như chỉ tập trung vào phía trước, thực chất lại đang quan sát phản ứng của Nhan Bạch qua gương chiếu hậu.
“Vậy… chúng ta đi siêu thị nhé.” Nhan Bạch nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi mới đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/huyet-khuc-luan-hoi-vu-dieu-bao-thu-cua-thien-kim-hao-mon-hac-hoa/chuong-167.html.]
Mua đồ ăn ngon cũng là lý do, nhưng dường như còn có mục đích khác nữa.
Cô nhìn bầu trời đêm bên ngoài, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua môi, ánh mắt chăm chú, như đang suy nghĩ điều gì đó sâu xa. Hôm nay đúng là gặp phải vài chuyện khá thú vị —
Nghe xong, Mộ Phạn lập tức lái xe đến bãi đỗ ngầm của một siêu thị lớn. Anh bảo Nhan Bạch xuống xe trước, còn mình thì ở lại đổi quần áo. Đi siêu thị mà mặc quân phục quả thật không hợp lý.
Nhan Bạch buồn chán tựa vào xe, nhìn quanh bãi đỗ, chờ khoảng ba đến bốn phút, cửa xe mở ra. Mộ Phạn bước xuống, khoác trên người một chiếc áo gió dài màu tối, trông không còn vẻ nghiêm nghị như khi mặc quân phục mà thay vào đó là sự giản dị, gần gũi.
“Xong rồi, đi thôi.”
Nhan Bạch cười tươi, kéo tay Mộ Phạn, dẫn anh hướng về phía siêu thị. Còn Mộ Phạn thì vẫn chẳng hiểu nổi tại sao bản thân lại cùng cô đi dạo siêu thị. Anh khẽ nheo mắt, môi mím chặt, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng Nhan Bạch.
Siêu thị rộng lớn, trải dài nhiều tầng. Buổi tối là thời điểm nơi đây đông đúc nhất, đầy ắp người từ đủ mọi tầng lớp: dân văn phòng sau giờ tan ca ghé mua đồ ăn, các cụ già đưa cháu nhỏ đi chơi, thậm chí là những cặp đôi trẻ đang tận hưởng thời gian riêng tư.
Nhan Bạch đẩy chiếc xe mua sắm, từng bước di chuyển qua các kệ hàng. Tính cách ham ăn của cô lộ rõ không che giấu được. Khi tới khu đồ ăn vặt, chỉ trong tích tắc, chiếc xe đã đầy ắp đủ loại bánh kẹo, đồ hộp, và snack.
“Em rất thích mấy thứ này.”
Phiêu Vũ Miên Miên
Cô vừa nói vừa cẩn thận liếc nhìn Mộ Phạn, ánh mắt lấp lánh như một chú mèo nhỏ đang chờ đợi được vuốt ve, giọng nói có chút ngại ngùng: “Tất cả đều là món em thích, mua tặng anh để cảm ơn. Anh sẽ không ghét chứ…”
Nhìn biểu cảm đáng yêu ấy của Nhan Bạch, Mộ Phạn không hiểu tại sao, khóe môi lại bất giác cong lên một đường cong rất nhẹ.