Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô nghĩ nhiều rồi, đó là đối thủ của tôi đấy.
Thấy anh không nói gì, đạo diễn còn tưởng anh đang ngại, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: “Cậu đừng lo lắng, người ta rất tốt đấy!”
Bạch Quả: “... Vậy sao?”
Nụ cười trên mặt anh cứng đờ, khóe miệng giật giật.
Tôi đến đây để nghe cái này á? Trả tiền lại cho tôi mau!
“Phụt.”
Một tiếng cười trầm thấp bị nén lại vang lên từ bên cạnh, Bạch Quả nhìn sang, thấy trên ghế bên cạnh có một người đang ngồi, anh ta mặc áo khoác đen, trên người tỏa ra mùi hương đàn hương thoang thoảng, chính là người mà anh vừa vô tình đụng trúng lúc nãy.
Bạch Quả vừa định xin lỗi, thì phát hiện người này đang nghiêng đầu nhìn mình, dù anh ta đeo kính râm không nhìn rõ mặt, nhưng khóe miệng nhếch lên tràn đầy vẻ trêu chọc.
Bạch Quả: !!!
Cười cười cười! Anh biết tôi đang bực mình vì chuyện gì không mà cười!
Hay là lúc nãy tôi đụng chưa đủ mạnh!
Bạch Quả hung hăng trừng mắt nhìn người bên cạnh, nhưng đối phương không có phản ứng gì, chỉ từ từ quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hom-nay-tieu-cau-tu-vao-gioi-giai-tri-de-an-dua/40.html.]
Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi... Nhưng sao mình lại đọc được vẻ khoái trá từ sau cặp kính râm đó nhỉ!
“Sắp cất cánh rồi, tôi về chỗ đây.” Đạo diễn dặn dò xong thì vỗ vai Bạch Quả.
Bạch Quả thuận miệng đáp lại một tiếng, rồi lại không nhịn được liếc nhìn sang bên cạnh, thấy người kia lúc này đã đeo tai nghe, nhưng kính râm vẫn không tháo ra, cứ thế cúi đầu xem máy tính bảng một cách thờ ơ.
Chờ đã!
Bạch Quả đột nhiên nhíu mày, nhận ra điều gì đó không ổn.
Quá kỳ lạ, chưa nói đến việc có người dân bình thường nào lại ăn mặc như thế này hàng ngày, chỉ riêng việc ngồi khoang hạng thương thôi cũng đã đủ kỳ lạ rồi. Quê nhà mình thì mình rõ nhất, vốn dĩ chẳng có bao nhiêu hành khách, vào những ngày không phải lễ tết mà có được số lượng hành khách hai chữ số đã là hiếm thấy, huống chi lại còn bỏ tiền ra ngồi khoang hạng thương. Thêm vào đó là cặp kính râm và mũ anh ta nhất quyết không tháo ra...
Trong lòng Bạch Quả chợt dâng lên một cảm giác quen thuộc, lập tức cảnh giác.
Đây chẳng phải là kiểu ăn mặc khi anh hóa thân thành paparazzi đi rình rập sao!
Bạch Quả hoàn toàn quên mất lúc này mình cũng đang ăn mặc y hệt như vậy, trước tiên kéo thấp mũ xuống, sau đó lại lấy ra bịt mắt, ngả ghế ra, nghiêng người sang một bên, ngủ thẳng cẳng!
Hừ hừ, đồng nghiệp muốn chụp lén tôi? Giờ thì xem anh còn chụp kiểu gì!