Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hoa Xuyến Chi Giữa Lửa Đạn - 7

Cập nhật lúc: 2025-05-11 07:09:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7: Tìm Lại Người Trong Mơ

Năm 1985, Phan Duy Quân viết đơn xin chuyển công tác về một bệnh viện nhỏ ở miền Trung, gần với vùng biên giới Việt - Lào. Anh biết, đây là một quyết định khó khăn, sẽ khiến anh phải từ bỏ những thành công đã đạt được ở Hà Nội. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác. Anh phải tìm kiếm Thanh Thảo, dù cho cơ hội là vô cùng mong manh.

Sau khi được chấp thuận, Quân nhanh chóng thu xếp hành lý và lên đường. Anh mang theo cuốn sổ nhật ký của Thanh Thảo, như một lá bùa hộ mệnh. Anh hy vọng, cuốn sổ sẽ dẫn đường cho anh, giúp anh tìm thấy người mình yêu.

Vùng quê nơi anh chuyển đến là một vùng đất nghèo khó, hẻo lánh, nhưng yên bình. Người dân ở đây sống giản dị, chất phác, và rất thân thiện. Quân nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống mới, được mọi người yêu quý và kính trọng.

Anh bắt đầu tìm kiếm thông tin về người lính đã tìm thấy cuốn sổ nhật ký của Thanh Thảo. Anh hỏi han những người dân địa phương, những người lính biên phòng, những người từng tham gia chiến đấu ở vùng biên giới.

Cuối cùng, anh cũng tìm được người lính đó. Ông ta là một người đàn ông trung niên, tên là Trần Văn Hùng. Ông ta sống trong một ngôi nhà nhỏ, đơn sơ, cùng với vợ và hai con.

Quân tìm đến nhà ông Hùng, kể cho ông ta nghe về câu chuyện của mình và về cuốn sổ nhật ký của Thanh Thảo. Ông Hùng vô cùng xúc động, khi biết rằng cuốn sổ mà ông đã tìm thấy năm xưa lại có một ý nghĩa lớn lao như vậy.

"Tôi nhớ rồi," ông Hùng nói. "Tôi đã tìm thấy cuốn sổ này ở gần một ngôi chùa nhỏ, bên kia biên giới, thuộc địa phận Lào. Lúc đó, tôi đang làm nhiệm vụ tuần tra biên giới. Tôi thấy cuốn sổ nằm lẫn trong đống đổ nát, xung quanh không có ai cả."

Quân hỏi: "Ông có nhớ, lúc đó có ai ở gần đó không? Có thể là một người phụ nữ bị thương, hoặc một người dân địa phương?"

Ông Hùng suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu. "Tôi không nhớ rõ lắm. Lúc đó trời tối, lại có nhiều tiếng s.ú.n.g nổ. Tôi chỉ nhớ là mình đã nhặt cuốn sổ lên, rồi mang về đơn vị."

Quân thất vọng, nhưng không nản lòng. Anh quyết định, sẽ đến ngôi chùa nhỏ bên kia biên giới, nơi ông Hùng đã tìm thấy cuốn sổ. Anh hy vọng, có thể tìm được một chút manh mối nào đó về Thanh Thảo.

Anh xin phép chính quyền địa phương, rồi cùng với ông Hùng vượt biên sang Lào. Ngôi chùa nhỏ nằm trên một ngọn đồi, xung quanh là rừng rậm. Chùa đã bị tàn phá bởi chiến tranh, chỉ còn lại vài bức tường đổ nát.

Quân đi quanh chùa, tìm kiếm dấu vết của Thanh Thảo. Anh nhìn thấy một vài mảnh vải rách, một vài đồ vật cũ kỹ. Nhưng không có gì liên quan đến cô.

Anh thất vọng ngồi xuống, bên một bức tường đổ nát. Anh nhìn cuốn sổ nhật ký của Thanh Thảo, cảm thấy tuyệt vọng. Anh không biết mình phải làm gì tiếp theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-xuyen-chi-giua-lua-dan/7.html.]

Đột nhiên, ông Hùng lên tiếng: "Anh Quân này, tôi nhớ ra một chuyện rồi. Lúc đó, khi tôi tìm thấy cuốn sổ, tôi có nghe nói là có một người phụ nữ bị thương nặng, được dân làng đưa qua Lào để lánh nạn. Người phụ nữ đó bị mất trí nhớ, không nhớ gì về quá khứ."

Quân giật mình, đứng bật dậy. "Ông nói thật chứ? Ông có biết người phụ nữ đó ở đâu không?"

Ông Hùng lắc đầu. "Tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ, anh nên hỏi những người dân địa phương ở đây. Có thể họ biết."

Quân và ông Hùng bắt đầu đi hỏi han những người dân địa phương. Họ kể cho mọi người nghe về câu chuyện của Thanh Thảo, và về cuốn sổ nhật ký của cô.

Sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng họ cũng tìm được một người biết về người phụ nữ mất trí nhớ. Đó là một bà cụ già, sống trong một ngôi làng nhỏ, gần biên giới.

"Tôi biết người phụ nữ đó," bà cụ nói. "Cô ấy đã sống trong làng tôi nhiều năm rồi. Cô ấy không nhớ gì về quá khứ, không biết mình là ai, đến từ đâu. Chúng tôi gọi cô ấy là A Mây, có nghĩa là đám mây."

Quân hỏi: "Cô ấy đang ở đâu? Tôi có thể gặp cô ấy không?"

Bà cụ dẫn Quân và ông Hùng đến một ngôi nhà tranh nhỏ, nằm ở cuối làng. Trong nhà, một người phụ nữ trung niên đang ngồi dệt vải. Khuôn mặt cô có vẻ khắc khổ, nhưng ánh mắt lại rất hiền từ.

Quân bước vào nhà, nhìn người phụ nữ. Anh cảm thấy trái tim mình rung động. Anh nhận ra ngay, đây chính là Thanh Thảo, người mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.

"Thanh Thảo..." anh gọi, giọng run rẩy.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác. "Ông là ai? Tôi chưa từng gặp ông trước đây."

Quân biết, Thanh Thảo đã mất trí nhớ hoàn toàn. Cô không còn nhớ anh, không còn nhớ về quá khứ của mình.

Nhưng anh không nản lòng. Anh sẽ ở lại bên cô, chăm sóc cô, giúp cô nhớ lại những kỷ niệm xưa. Anh tin rằng, tình yêu của anh sẽ đánh thức trái tim cô, giúp cô tìm lại chính mình.

 

Loading...