Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hoa Xuyến Chi Giữa Lửa Đạn - 5

Cập nhật lúc: 2025-05-11 07:09:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 5: Một Mảnh Khăn Tay

Thời gian trôi đi, nhưng nỗi đau mất mát trong lòng Phan Duy Quân không hề nguôi ngoai. Anh vẫn tiếp tục công việc cứu chữa thương binh, vẫn cố gắng sống một cuộc sống ý nghĩa. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh biết rằng cuộc sống của mình đã không còn trọn vẹn. Một phần của anh đã ra đi, cùng với Thanh Thảo.

Anh thường xuyên ra ngoài khu vực giao tranh, tìm kiếm thông tin về cô. Anh hỏi han những người dân địa phương, những người lính đã từng chiến đấu cùng cô. Nhưng tất cả đều lắc đầu, không ai biết gì thêm.

"Cô ấy đã hy sinh rồi," một người lính nói với anh. "Anh hãy chấp nhận sự thật đi."

Quân không chịu chấp nhận. Anh vẫn nuôi hy vọng mong manh rằng Thanh Thảo còn sống, rằng cô đã bị thương và đang được ai đó cứu chữa. Anh không thể từ bỏ hy vọng, vì đó là tất cả những gì anh còn lại.

Một ngày nọ, trong lúc đang tìm kiếm ở gần một ngôi làng bị tàn phá bởi b.o.m đạn, Quân tình cờ gặp một bà cụ già. Bà cụ ngồi lặng lẽ bên đống đổ nát, khuôn mặt khắc khổ.

Quân đến gần, hỏi han bà cụ. Bà cụ kể cho anh nghe về cuộc sống khó khăn của người dân nơi đây, về những mất mát, đau thương mà chiến tranh đã gây ra.

"Cô có biết cô Thanh Thảo không?" Quân hỏi, giọng run run. "Cô ấy là dân quân địa phương, đã từng giúp đỡ dân làng."

Bà cụ nhìn anh, ánh mắt đượm buồn. "Tôi biết cô ấy," bà cụ nói. "Cô ấy là một cô gái tốt bụng, dũng cảm. Nhưng cô ấy đã hy sinh rồi."

"Không," Quân nói, giọng phản bác. "Tôi không tin. Cô ấy vẫn còn sống. Tôi sẽ tìm thấy cô ấy."

"Anh không tìm thấy đâu," bà cụ nói, giọng trầm xuống. "Tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh cô ấy bị thương nặng trong trận phục kích. Cô ấy đã được đưa đi cấp cứu, nhưng không qua khỏi."

Quân nghe vậy, như c.h.ế.t lặng. Anh cảm thấy trái tim mình tan nát. Anh không còn hy vọng nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-xuyen-chi-giua-lua-dan/5.html.]

"Tôi... tôi muốn nhìn thấy nơi cô ấy hy sinh," Quân nói, giọng nghẹn ngào.

Bà cụ dẫn anh đến một khu rừng gần đó. Nơi đây đã từng là một khu rừng xanh tươi, nhưng giờ đây chỉ còn lại những thân cây đổ gục, những hố b.o.m sâu hoắm.

"Đây là nơi cô ấy đã hy sinh," bà cụ nói, giọng đau buồn. "Cô ấy đã chiến đấu dũng cảm đến phút cuối cùng."

Quân quỳ xuống, ôm lấy một gốc cây bị cháy đen. Anh khóc nấc lên, như một đứa trẻ lạc mẹ. Anh không biết mình phải làm gì, khi không còn Thanh Thảo bên cạnh.

Bà cụ đặt tay lên vai anh, an ủi. "Cô ấy đã hy sinh vì Tổ quốc," bà cụ nói. "Cô ấy sẽ sống mãi trong lòng chúng ta."

Quân ngẩng đầu lên, nhìn bà cụ. Anh nhận ra, bà cụ cũng đã mất đi rất nhiều người thân trong chiến tranh. Nhưng bà cụ vẫn kiên cường sống tiếp, vẫn giữ vững niềm tin vào tương lai.

"Cô nói đúng," Quân nói, giọng kiên quyết. "Tôi phải sống tiếp, vì Thanh Thảo, vì những người đã hy sinh vì Tổ quốc."

Anh đứng dậy, lau nước mắt. Anh hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương đất, hương rừng. Anh biết, anh không thể thay đổi quá khứ, nhưng anh có thể tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn.

Anh sẽ tiếp tục công việc cứu chữa thương binh, sẽ giúp đỡ những người dân khó khăn. Anh sẽ sống một cuộc sống ý nghĩa, để xứng đáng với sự hy sinh của Thanh Thảo.

Anh quay trở lại trạm quân y, với một quyết tâm mới. Anh biết rằng nỗi đau mất mát sẽ luôn ở trong lòng anh, nhưng anh sẽ không để nó chi phối cuộc sống của mình.

Anh sẽ giữ mãi chiếc khăn tay xuyến chi thấm máu, như một kỷ vật thiêng liêng, nhắc nhở anh về tình yêu và sự hy sinh của Thanh Thảo. Anh sẽ sống vì cô, và anh sẽ làm tất cả những gì có thể để xây dựng một đất nước Việt Nam hòa bình, độc lập và hạnh phúc.

 

Loading...