Chương 3: Chút Yên Bình Giữa Chiến Tranh
Những ngày tiếp theo, chiến trường tạm lắng. Tiếng pháo kích không còn rền vang, thay vào đó là tiếng chim hót líu lo trên những cành cây. Trạm quân y dã chiến bắt đầu hồi phục sau trận pháo kích kinh hoàng. Thương binh được chăm sóc, thuốc men được bổ sung, và mọi người đều cảm thấy một chút hy vọng le lói.
Phan Duy Quân và Thanh Thảo dường như gắn bó với nhau hơn. Họ cùng nhau chăm sóc thương binh, cùng nhau san sẻ những khó khăn. Trong những lúc rảnh rỗi, họ lại cùng nhau nấu ăn, dạy chữ cho trẻ con trong bản, hoặc đơn giản chỉ là ngồi lặng lẽ bên nhau, ngắm nhìn hoàng hôn trên những ngọn đồi.
Quân nhận ra, Thanh Thảo là một cô gái đa tài. Cô không chỉ giỏi việc quân sự, mà còn biết nấu ăn ngon, biết may vá, biết hát ru con. Cô còn là một người bạn tuyệt vời, luôn lắng nghe và chia sẻ những tâm sự của anh.
"Cô biết làm nhiều việc thật," Quân nói, một buổi chiều khi cả hai đang ngồi vá lưới cá cho dân làng.
Thanh Thảo cười. "Ở đây, ai cũng phải biết làm mọi thứ. Nếu không, làm sao sống sót được?"
"Nhưng cô làm việc gì cũng giỏi cả," Quân nói, giọng ngưỡng mộ. "Tôi thấy cô như một bông hoa xuyến chi, nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh."
Thanh Thảo đỏ mặt. "Anh lại trêu tôi rồi. Tôi có gì mà so sánh với hoa xuyến chi chứ?"
"Không, tôi nói thật đấy," Quân nói, giọng chân thành. "Tôi thấy cô rất đẹp, cả vẻ đẹp bên ngoài lẫn vẻ đẹp tâm hồn."
Thanh Thảo im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Cảm ơn anh."
Từ hôm đó, Quân bắt đầu gọi Thanh Thảo là "cô gái xuyến chi". Mỗi sáng, anh đều hái một bông hoa xuyến chi trắng nhỏ, cài lên tóc cô. Thanh Thảo lúc đầu còn ngại ngùng, nhưng sau đó cũng quen dần. Cô biết, Quân muốn thể hiện tình cảm của mình, một cách nhẹ nhàng và kín đáo.
Một buổi tối, sau khi chăm sóc xong thương binh, Quân và Thanh Thảo cùng nhau đi dạo trong rừng. Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống những hàng cây, tạo nên một khung cảnh lãng mạn.
"Ở đây đẹp thật," Quân nói, giọng trầm lắng. "Nếu không có chiến tranh, nơi này chắc hẳn là một thiên đường."
"Đúng vậy," Thanh Thảo đáp. "Tôi luôn mơ ước được sống trong một thế giới không có b.o.m đạn, không có đau khổ. Một thế giới mà mọi người đều yêu thương nhau."
Quân nắm lấy tay cô. "Rồi điều đó sẽ thành hiện thực thôi. Chúng ta sẽ xây dựng một thế giới như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-xuyen-chi-giua-lua-dan/3.html.]
Thanh Thảo nhìn anh, ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Tôi tin anh," cô nói. "Tôi tin chúng ta sẽ làm được."
Hai người đứng lặng bên nhau, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nhau. Quân cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô. Thanh Thảo khẽ nhắm mắt, tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.
"Tôi yêu cô," Quân nói, giọng thì thầm.
Thanh Thảo không đáp lời, chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y anh hơn. Cô biết, tình yêu của họ là một điều kỳ diệu, một món quà vô giá giữa chiến tranh. Họ không cần phải nói ra những lời hoa mỹ, chỉ cần cảm nhận bằng trái tim, bằng hành động.
Những ngày tháng yên bình trôi qua nhanh chóng. Quân và Thanh Thảo sống trong tình yêu thương và hy vọng. Họ cùng nhau vượt qua những khó khăn, cùng nhau xây dựng một cuộc sống ý nghĩa. Họ biết, chiến tranh có thể ập đến bất cứ lúc nào, nhưng tình yêu của họ sẽ là sức mạnh để họ đối mặt với mọi thử thách.
Một buổi sáng, Thanh Thảo đến tìm Quân với vẻ mặt nghiêm trọng. "Tôi có nhiệm vụ," cô nói. "Tôi phải đi giao liên gấp."
Quân lo lắng hỏi: "Đi đâu? Có nguy hiểm không?"
"Tôi phải đưa tài liệu qua vùng địch kiểm soát," Thanh Thảo đáp. "Đây là một nhiệm vụ quan trọng, tôi không thể từ chối."
Quân phản đối. "Cô không thể đi được. Vùng đó rất nguy hiểm, cô có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng."
"Tôi biết," Thanh Thảo nói, giọng kiên định. "Nhưng tôi phải đi. Nếu tôi không đi, nhiệm vụ sẽ không hoàn thành, và nhiều người sẽ gặp nguy hiểm."
Quân nhìn cô, cảm thấy bất lực. Anh biết, anh không thể ngăn cản cô. Cô là một chiến sĩ, một người con gái yêu nước, cô sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc.
"Cô phải cẩn thận," Quân nói, giọng nghẹn ngào. "Phải hứa với tôi, cô sẽ trở về an toàn."
Thanh Thảo cười, nụ cười buồn bã. "Tôi không hứa được. Nhưng nếu tôi ngã xuống, anh đừng khóc nhé. Có nhiều người khác cần anh cứu hơn."
Cô ôm chặt lấy Quân, trao cho anh một nụ hôn vội vã. Rồi cô quay lưng, bước đi nhanh chóng, biến mất sau những hàng cây.
Quân đứng lặng nhìn theo bóng dáng cô, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Anh biết, đây có thể là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô. Anh cầu nguyện cho cô được bình an, nhưng trong sâu thẳm trái tim, anh cảm thấy một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.