Chương 2: Lá Cờ Vải Dưới Mưa Pháo
Đêm xuống, trạm quân y chìm trong bóng tối và tiếng côn trùng kêu rả rích. Phan Duy Quân ngồi dựa lưng vào vách hầm, mệt mỏi nhìn ra khoảng không đen kịt. Tiếng pháo kích từ xa vọng lại, mỗi lúc một gần hơn. Anh biết, chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
"Ngủ đi, bác sĩ Quân," Thanh Thảo nói, giọng khàn khàn. Cô đang ngồi bên cạnh anh, cặm cụi vá lại một chiếc áo rách. Ánh đèn dầu leo lét hắt lên khuôn mặt cô, tạo thành những đường nét mềm mại.
"Sao cô không ngủ?" Quân hỏi, giọng lo lắng. "Pháo kích gần lắm rồi, phải tranh thủ nghỉ ngơi chứ."
"Tôi quen rồi," Thanh Thảo đáp, không ngẩng đầu lên. "Ngày nào mà chẳng có pháo. Ngủ quen rồi."
Nhưng Quân biết, cô đang nói dối. Anh nhìn thấy rõ sự căng thẳng trong ánh mắt cô, sự lo lắng ẩn sau vẻ điềm tĩnh thường ngày. Anh biết, không ai có thể ngủ ngon giấc giữa tiếng b.o.m đạn.
Đột nhiên, một tiếng nổ chát chúa vang lên, xé tan màn đêm tĩnh lặng. Trạm quân y rung chuyển dữ dội. Đất đá từ trên trần hầm rơi xuống ào ào. Quân giật mình, vội vàng ôm lấy Thanh Thảo, kéo cô xuống sát mặt đất.
"Pháo kích!" Anh hét lớn. "Mau tìm chỗ trú ẩn!"
Tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên, mỗi lúc một gần hơn. Đất đá, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi. Quân và Thanh Thảo bò dưới đất, cố gắng tìm một chỗ ẩn nấp an toàn. Trong tình huống hỗn loạn, Quân vẫn không quên ôm chặt lấy hòm thuốc cứu thương. Anh biết, nó là hy vọng sống của những người đang bị thương ngoài kia.
"Mau lên, bác sĩ Quân!" Thanh Thảo kéo tay anh. "Có một cái hang đá gần đây, chúng ta trú tạm ở đó."
Hai người bò qua những đống đổ nát, vượt qua những thân cây đổ gục. Cuối cùng, họ cũng tìm được một cái hang đá nhỏ, nằm sâu trong một lùm cây rậm rạp. Hang đá ẩm ướt và tối tăm, nhưng ít ra cũng là một chỗ trú ẩn an toàn.
Quân và Thanh Thảo ngồi dựa lưng vào vách hang, thở dốc. Tiếng pháo kích vẫn vang vọng bên ngoài, nhưng đã không còn trực tiếp đe dọa họ nữa. Quân nhìn Thanh Thảo, khuôn mặt cô lấm lem bùn đất, vài vết xước nhỏ rớm máu.
"Cô không sao chứ?" Anh hỏi, giọng lo lắng.
"Tôi không sao," Thanh Thảo đáp, cố gắng nở một nụ cười. "Chuyện này bình thường thôi mà."
Quân lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau những vết bẩn trên mặt cô. Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, cảm thấy một sự xót xa nghẹn ngào. Cô gái này, ngày ngày đối mặt với b.o.m đạn, đối mặt với cái chết, vậy mà vẫn luôn lạc quan và mạnh mẽ.
"Cô thật dũng cảm," Quân nói, giọng khâm phục.
Thanh Thảo lắc đầu. "Không phải dũng cảm gì đâu. Chỉ là quen rồi thôi. Nếu không có chúng tôi, ai sẽ bảo vệ mảnh đất này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-xuyen-chi-giua-lua-dan/2.html.]
Hai người im lặng một lúc, lắng nghe tiếng pháo kích vẫn chưa dứt. Đột nhiên, Thanh Thảo lấy trong túi ra một mảnh vải đỏ, một cuộn chỉ và một cây kim.
"Cô làm gì vậy?" Quân hỏi, ngạc nhiên.
"Tôi vá cờ," Thanh Thảo đáp, giọng bình thản. "Lá cờ ở trạm bị rách rồi, phải vá lại thôi."
Quân nhìn cô, cảm thấy khó hiểu. Giữa mưa b.o.m bão đạn, cô vẫn còn tâm trí để vá cờ sao? Nhưng rồi anh hiểu ra. Lá cờ không chỉ là một mảnh vải, mà còn là biểu tượng của niềm tin, của hy vọng, của lòng yêu nước. Thanh Thảo vá cờ, cũng chính là vá lại niềm tin của mình.
Cô cẩn thận khâu từng đường kim mũi chỉ, vá lại những vết rách trên lá cờ. Ánh đèn dầu leo lét hắt lên khuôn mặt cô, tạo thành một bức tranh đẹp đến lạ thường. Quân lặng lẽ nhìn cô, cảm thấy trái tim mình rung động. Anh nhận ra, mình đã yêu cô, yêu sự mạnh mẽ, kiên cường, và cả sự dịu dàng ẩn sâu trong tâm hồn cô gái này.
"Quân này," Thanh Thảo đột nhiên lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ. "Anh có nhớ nhà không?"
Quân giật mình. Anh đã quá quen với chiến tranh, đến nỗi gần như quên mất quê hương. "Có chứ," anh đáp, giọng nghẹn ngào. "Tôi nhớ Hà Nội, nhớ phố cổ, nhớ những hàng cây xanh mát."
"Tôi cũng nhớ nhà," Thanh Thảo nói, giọng buồn bã. "Tôi nhớ con sông trước nhà, nơi tôi từng thả bè chuối. Tôi nhớ những đêm trăng sáng, cả gia đình quây quần bên nhau."
Hai người im lặng một lúc, mỗi người chìm đắm trong những ký ức riêng. Chiến tranh đã cướp đi của họ quá nhiều thứ, nhưng không thể cướp đi những kỷ niệm đẹp đẽ về quê hương.
"Rồi chiến tranh sẽ qua thôi," Quân nói, giọng đầy hy vọng. "Chúng ta sẽ trở về, xây dựng lại quê hương."
Thanh Thảo gật đầu. "Tôi tin là như vậy. Chúng ta phải sống sót, để còn được thấy ngày hòa bình."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Quân với ánh mắt kiên định. "Bác sĩ Quân này, anh phải hứa với tôi một điều."
"Điều gì?" Quân hỏi.
"Anh phải hứa sẽ sống sót," Thanh Thảo nói, giọng khẩn khoản. "Anh phải cứu chữa thật nhiều người, để họ có cơ hội được thấy ngày hòa bình."
Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. "Tôi hứa," anh nói, giọng chắc chắn. "Tôi sẽ sống sót, và tôi sẽ cứu chữa thật nhiều người."
Tiếng pháo kích dần dần thưa thớt. Mưa bắt đầu rơi, tí tách trên mái hang đá. Quân và Thanh Thảo ngồi sát lại gần nhau hơn, tìm kiếm sự ấm áp và an ủi trong nhau. Trong bóng tối, họ trao nhau một cái nhìn, một cái nắm tay. Không ai nói lời yêu, nhưng cả hai đều hiểu, tình yêu của họ đã nảy nở, giữa mưa b.o.m bão đạn. Và tình yêu ấy, sẽ là động lực để họ vượt qua mọi khó khăn, để sống sót và chiến thắng.