Hoa Xuyến Chi Giữa Lửa Đạn - 1
Cập nhật lúc: 2025-05-11 07:07:44
Lượt xem: 9
Chương 1: Người Con Gái Gánh Muối Qua Đồi
Bụi đỏ quánh lại trên cổ áo, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo quân phục đã bạc màu. Phan Duy Quân nhăn mặt, cố gắng khuấy đều nồi cháo đang bốc khói nghi ngút trên bếp dã chiến. Mùi khét lẹt lan tỏa, át đi cả mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong trạm quân y dã chiến tạm bợ. Anh lẩm bẩm chửi thề, "Khỉ thật, đến nấu cháo cũng không xong, làm sao cứu người cho được?"
Quân, vốn là sinh viên y khoa năm thứ ba của Đại học Y Hà Nội, đã viết đơn tình nguyện vào chiến trường B từ khi cuộc chiến leo thang ác liệt. Anh nghĩ đơn giản, mình có chút kiến thức y học, có thể giúp được gì đó cho đồng bào, cho chiến sĩ ngoài kia. Nhưng thực tế khắc nghiệt hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng. Bom đạn, thương binh la liệt, thuốc men thiếu thốn, và cả những đêm dài mất ngủ vì tiếng pháo kích rền vang.
Đúng lúc anh đang vật lộn với nồi cháo cháy dở, một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau: "Bác sĩ à, hình như anh đang định đầu độc thương binh đấy?"
Quân giật mình quay lại. Trước mặt anh là một cô gái trẻ, dáng người nhỏ nhắn nhưng khỏe khoắn. Mái tóc đen buộc gọn sau gáy, vài sợi lòa xòa trước trán lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt cô đen láy, tinh nghịch, nhìn anh với vẻ dò xét. Trên vai cô là một bao tải lớn, có lẽ là muối, phủ một lớp bụi đỏ dày đặc.
"Cô... cô là ai?" Quân ngớ ngẩn hỏi, tay vẫn cố gắng khuấy nồi cháo vô vọng.
Cô gái đặt bao muối xuống đất, phủi tay rồi cười, nụ cười tươi tắn như ánh nắng ban mai. "Tôi là Thanh Thảo, dân quân địa phương. Kiêm luôn y tá, giao liên, rồi cả gánh muối nữa." Cô nháy mắt tinh nghịch, "Mà bác sĩ từ Hà Nội vào đây à? Nhìn mặt non choẹt."
Quân hơi bực mình vì bị chê trẻ con, nhưng cũng không giận được. Anh vội vàng tắt bếp, cố gắng cứu vớt những gì còn lại trong nồi. "Tôi là Phan Duy Quân. Mới đến đây thôi, còn nhiều thứ chưa quen."
Thanh Thảo tiến lại gần, nhìn nồi cháo cháy đen với vẻ mặt ái ngại. "Để tôi giúp cho. Anh nấu thế này, người ta c.h.ế.t vì ăn chứ không phải vì đạn đâu." Cô xắn tay áo, nhanh nhẹn lấy một cái nồi khác, vo gạo, rồi nhóm lại bếp. Động tác của cô thuần thục và dứt khoát, khác hẳn vẻ lóng ngóng của Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hoa-xuyen-chi-giua-lua-dan/1.html.]
"Cô biết nấu ăn à?" Quân hỏi, giọng có chút ngạc nhiên.
"Ở đây ai mà chẳng biết. Sống sót qua ngày đã là giỏi rồi." Thanh Thảo vừa thổi lửa vừa nói, "Mà anh là bác sĩ, sao lại để bệnh nhân chờ lâu thế? Thương binh đang cần cháo đấy."
Quân cảm thấy xấu hổ. Anh vội vàng phụ giúp cô, thái hành, nêm gia vị. Dưới sự hướng dẫn của Thanh Thảo, nồi cháo dần dần thơm ngon hơn. Trong lúc nấu ăn, hai người trò chuyện với nhau. Quân kể về Hà Nội, về giảng đường đại học, về những ước mơ còn dang dở. Thanh Thảo kể về vùng đất Quảng Trị đầy b.o.m đạn, về những người dân kiên cường bám trụ quê hương.
"Ở đây, mỗi ngày đều là một cuộc chiến," Thanh Thảo nói, giọng trầm xuống, "Nhưng chúng tôi quen rồi. Chỉ cần còn sống, còn có cơm ăn, là còn có hy vọng."
Quân nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh cảm nhận được sự mạnh mẽ, kiên cường ẩn sau vẻ ngoài nhỏ bé của cô gái này. Cô là hiện thân của những con người Việt Nam bất khuất, không chịu khuất phục trước b.o.m đạn.
Khi nồi cháo đã chín, Thanh Thảo múc ra từng bát, cẩn thận bón cho từng thương binh. Quân nhìn cô ân cần chăm sóc bệnh nhân, cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ thường. Anh biết, mình đã tìm thấy một người đồng hành, một người bạn, và có lẽ... còn hơn thế nữa.
"Cảm ơn cô," Quân nói, giọng chân thành. "Nếu không có cô, chắc hôm nay bệnh nhân của tôi phải ăn cháo cháy rồi."
Thanh Thảo cười, nụ cười rạng rỡ. "Không có gì đâu. Ở đây, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau mới sống sót được." Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tin tưởng. "Mà bác sĩ Quân này, anh phải học hỏi nhiều đấy. Chiến tranh không chờ đợi ai đâu."
Quân gật đầu, quyết tâm. Anh biết, con đường phía trước còn dài và đầy gian nan. Nhưng có Thanh Thảo bên cạnh, anh tin mình sẽ vượt qua tất cả. Anh nhìn cô gái gánh muối băng qua ngọn đồi, bóng dáng nhỏ bé khuất dần sau những hàng cây. Trong lòng anh, một mầm non hy vọng đã nảy nở, giữa khói lửa chiến tranh.