Phải thừa nhận, cái con cẩu này nói cũng có lý. Hai chúng tôi trao đổi một chút tình hình và kế hoạch hành động, rồi tôi quay lại lớp học. Còn chưa vào cửa, đám Trình Lộ đã chặn tôi lại.
Mấy người kéo tôi lên sân thượng, trong lúc đó Triệu Mỹ Đình còn lén véo tôi mấy phát. Cái lực đó, người không biết lại tưởng cô ta đang sờ tôi chứ. Tôi cạn lời, chẳng lẽ Triệu Mỹ Đình không phát hiện cơ thể mình có vấn đề?
Giờ cô ta đi vài bước chắc cũng thở dốc rồi, vốn dĩ không thể vận động mạnh. Dù sao, nhân lõi trong cơ thể cô ta đã là của một bà lão thoi thóp rồi.
“Nói, Chị Quạ gọi mày làm gì?”
Trình Lộ hỏi xong, mấy người kia đều nhìn tôi với ánh mắt ganh tị, tôi lập tức nghĩ ra một cái cớ:
“Cô Tống nói tôi là học sinh nghèo, bảo cuối tuần đến võ quán nhà cô ấy làm thêm, kiếm chút tiền tiêu vặt.”
Trương Phan ghen tị đến mức đỏ cả mắt: “Võ quán? Võ quán gì?”
Tôi chớp chớp mắt vô tội:
“Các cậu không biết à? Nhà cô Tống mở võ quán, còn mở mấy chỗ dạy quyền anh, jiu-jitsu này nọ nữa.”
“Má nó, khoe cái quái gì vậy!”
Trình Lộ không chịu nổi nữa lao lên giật tóc tôi, tôi vừa khóc vừa nắm lấy cổ tay cô ta:
“Đau quá ~”
“Á!”
So với tiếng khóc giả của tôi, tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Trình Lộ rõ ràng thuyết phục hơn.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi nghe thấy một tiếng răng rắc giòn tan, cổ tay của Trình Lộ bị tôi bóp gãy.
Tôi chỉ có thể giả vờ không nghe thấy, tiếp tục ôm đầu ngồi xổm xuống, khóc thảm thiết:
“Hu hu hu, đừng đánh nữa, tôi sợ lắm, xin các cậu tha cho tôi ~”
Không hiểu vì sao, khoảnh khắc này tôi chợt nhớ đến cô bé từng bị bắt nạt đến c.h.ế.t — Dương Thiến. Cô ấy hiền lành, nhút nhát, khi bị Trình Lộ và tụi này bắt nạt như thế, chắc trong lòng thực sự rất sợ hãi, rất tuyệt vọng.
“Á! Tao g.i.ế.c mày! Con tiện nữ này! Cởi đồ nó ra cho tao, nhanh lên!”
Trình Lộ giơ cánh tay gào lên khản cả cổ. Triệu Mỹ Đình nghe thấy vậy lập tức giơ điện thoại lên, ánh mắt lóe lên vẻ hưng phấn, kích động.
Trương Phan bước lên giữ lấy hai tay tôi, liếc mắt ra hiệu cho Lý Tân Tân đứng bên cạnh. Bọn này phối hợp cực kỳ ăn ý, chắc chắn không phải lần đầu làm chuyện này.
Lý Tân Tân bước tới, vừa kéo cổ áo tôi thì Trương Phan bỗng cảm thấy lạnh giữa hai chân, quần rơi xuống đất:
“Á!”
Tôi hét lên, nhắm tịt mắt lại. Tên biến thái c.h.ế.t tiệt, chỉ mặc mỗi quần ngoài! Tôi mù rồi á á á á! Đây chắc chắn là thương tích nghiêm trọng nhất từ khi tôi nhập đạo đến nay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-88-he-thong-bat-nat-5.html.]
Trương Phan hoảng hốt ôm lấy phần dưới, không kịp kéo quần, quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa chạy được hai bước đã bị chính cái quần dưới chân làm vấp ngã, ngã sấp mặt.
Tôi vừa mở mắt thì lại thấy một cặp... m.ô.n.g trắng phau tròn vo?
“Trương Phan! Còn không mau mặc vào!”
Dù sao đám Trình Lộ cũng là con gái, mấy người ấy vội che mặt bỏ chạy, để lại tôi và Trương Phan đứng giữa gió lộng. Trương Phan đỏ mặt kéo quần lên, tuyệt vọng liếc tôi một cái rồi lao về phía lan can sân thượng.
“Má nó, cậu điên rồi sao?”
“Đừng cản tôi, để tôi ch//ết! Tôi không còn mặt mũi sống nữa!”
Kẻ từng bắt nạt tôi giờ lại định tự tử vì xấu hổ, chuyện này mà kể ra, chắc Lăng Duệ và Tống Phi Phi cười c.h.ế.t mất. Sau một hồi kéo qua kéo lại, Trương Phan mắt đỏ hoe ngồi bệt xuống đất, tôi ngồi bên cạnh lạnh lùng cười một tiếng:
“Một thằng đàn ông to xác, chỉ là bị nhìn thấy hết thôi mà lại đòi c.h.ế.t sống, thế mấy cô gái bị các người l//ột đồ rồi đăng ảnh lên mạng thì sao?”
Trương Phan cúi đầu không nói gì, một lúc lâu mới khe khẽ rên rỉ như muỗi kêu:
“Đàn ông với đàn bà sao có thể giống nhau... Đàn ông sĩ diện hơn trời…”
Tôi giật mạnh tay mình ra: “Đệt, tôi phế cái tay thối này của cậu!!”
Loại người như vậy, ban nãy đúng ra nên mặc kệ nó, c.h.ế.t đi cho rồi, thế giới bớt một tai họa. Tôi thực sự không muốn ở cùng hắn thêm phút nào, trừng mắt rồi nhanh chóng rời khỏi sân thượng.
Chỉ trong một ngày học ngắn ngủi, bọn Trình Lộ nhét cóc, rắn giả vào ngăn bàn tôi, còn đổ keo, thuốc nhuộm đỏ lên chỗ ngồi của tôi. Tôi nhịn cả ngày, răng hàm cũng gần như nghiến nát.
Lăng Duệ mỗi ngày nhắn tôi tám trăm lần, mỗi tin đều đại loại như:
"Hãy nghĩ đến những học sinh vô tội đã mất mạng..."
"Kiên trì chính là chiến thắng!"
"Đạo khả đạo, phi thường đạo; danh khả danh, phi thường danh..."
Nghĩ đến hệ thống quái dị kia, tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
Cuối cùng cũng đến lúc tan học buổi tối, chuông vừa vang lên, bọn Trình Lộ lại vây lấy tôi. Tôi im lặng đi theo họ về hướng ký túc xá.
Lúc đi ngang qua khu rừng nhỏ nổi tiếng trong trường, có một chàng trai cao lớn, đẹp trai đang đứng dưới cây vẫy tay với Triệu Mỹ Đình:
“Triệu Mỹ Đình, bạch mã hoàng tử của cậu đến rồi!”
Bọn Trình Lộ lập tức nháy mắt cười cợt, Triệu Mỹ Đình thì e thẹn hét một tiếng rồi vui vẻ chạy tới. Đây chính là đào hoa âm của cô ta sao? Tôi mở to mắt quan sát kỹ chàng trai kia, càng nhìn càng thấy quen.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Mày thật là ti tiện! Ngay cả bạn trai người khác cũng nhìn chằm chằm!”
Trình Lộ mắng chửi rồi giơ tay định tát tôi một cái, nhưng tay trái vừa nhấc lên đã hét đau một tiếng. Ồ đúng rồi, hình như cô ta vẫn chưa phát hiện cổ tay mình bị tôi bóp gãy. Tôi liếc nhìn cổ tay sưng đỏ của cô ta, giả vờ sợ hãi né sang một bên.