Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 87: Hệ Thống Bắt Nạt 4

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:10:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi gửi tất cả những suy đoán và ảnh chụp nhật ký cho bạn thân Tống Phi Phi, cô ấy gửi đến một tràng dấu chấm than, không lâu sau lại gửi đến hai chữ:

"Đợi tôi!"

Sáng hôm sau, đã gần tám giờ rưỡi, giờ tự học buổi sáng đã kết thúc rồi, mà trong lớp mới lác đác ngồi được một nửa số người. Dù hôm qua bị ong vò vẽ đốt, thì hôm sau đến muộn hơn cả dân văn phòng cũng có hơi quá rồi. Tôi đột nhiên có chút tiếc nuối, cô giáo kia trước khi ném tổ ong sao không bàn bạc với tôi một chút nhỉ, tôi có thể cho cô ấy cả một cái to hơn.

Mãi đến hơn chín giờ, sắp vào tiết hai rồi, người trong lớp mới xem như ngồi đủ.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, hóa ra con trư yêu mà hôm qua tôi nhìn thấy, lại là Trình Lộ. Thấy tôi vẻ mặt mím môi cố gắng nhịn cười, Trình Lộ tức điên lên:

"Đồ Chu Giày Rách kia! Mày cười cái gì mà cười? Mày mà còn cười nữa tao xé rách mồm mày ra bây giờ!"

Để tranh thủ suất bị bắt nạt, tôi chỉ có thể rụt vai lại, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ sợ hãi, yếu đuối và bất lực:

"Tôi, tôi không có cười..."

Trình Lộ còn muốn mắng nữa, đột nhiên ngoài cửa lớp vang lên một tràng nhạc quen thuộc, âm thanh cực lớn, lập tức át đi tiếng ồn ào trong phòng.

Cái BGM (Background music - nhạc nền) quen thuộc này, nghe mà lòng người run rẩy, nhiệt huyết dâng trào, không lâu sau tiếng hát vang lên, vẫn là phiên bản tiếng Quảng Đông kinh điển:

"Xích trá phong vân, ngã nhậm ý sấm vạn chúng ngưỡng vọng.

Xích trá phong vân, ngã tuyệt bất nhu vãng hậu khán.

Phiên thiên phúc địa, ngã định ngã tả tự ngã đích luật pháp.

Giá hung hãn thiểm thước nhãn quang đích dã lang!"

(Phong vân biến sắc, ta mặc ý xông pha vạn người ngưỡng vọng.

Phong vân biến sắc, ta tuyệt đối không cần nhìn lại phía sau.

Lật trời úp đất, ta định ta viết luật pháp của riêng ta.

Đây là sói hoang hung hãn ánh mắt lấp lánh!)

Cùng với tiếng hát của Trần Tiểu Xuân, một người phụ nữ dáng người cao ráo thon dài khí thế kinh người bước vào.

Mái tóc dài ngang vai được chải ngược ra sau, để lộ khuôn mặt tươi tắn, phóng khoáng, trang điểm mắt khói, lông mày sắc như dao, còn đeo khuyên mũi. Vì thời tiết nóng nực, cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen và quần công nhân, để lộ cánh tay và xương quai xanh xăm kín hình, hầu như không nhìn rõ màu da thật.

Cả lớp đều bị cô ấy làm cho choáng váng, trong phòng học lập tức xuất hiện một sự yên lặng chưa từng có.

"Chào mọi người, tôi là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Ngữ Văn mới của các em, tên là Tống Hạo Nam, các em cũng có thể gọi tôi là 'Quạ Đen'."

Nói xong, cô ấy quay người, mạnh mẽ viết hai chữ “Quạ Đen” lên bảng đen, nét chữ như rồng bay phượng múa, khí thế hùng hồn, đúng như con người cô vậy.

Tôi giật nhẹ khóe miệng. Tôi đã nghĩ đến việc Tống Phi Phi có thể sẽ chuẩn bị một màn ra mắt đặc biệt, nhưng không ngờ tạo hình của cô ấy lại đặc biệt đến mức này. Đúng vậy, người đang đứng trên bục giảng tên là Tống Hạo Nam, chính là người bạn tốt kiêm cộng sự của tôi — Tống Phi Phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-87-he-thong-bat-nat-4.html.]

Lớp học đang im phăng phắc bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Trương Phan ngồi sau tôi kích động đập mạnh lên bàn:

“Vãi! Cô giáo này ngầu thật đấy! Đỉnh thật sự!”

Trình Lộ và đám học sinh hư khác thì mắt sáng rực nhìn Tống Phi Phi, cứ như đang nhìn thấy thần tượng vậy. Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó, chỉ thấy Tống Phi Phi bê từ dưới đất lên hai chiếc thùng lớn, đặt lên bục giảng:

“Lần đầu gặp mặt, tôi chuẩn bị quà cho tất cả các em, bắt đầu từ bên trái, lần lượt lên lấy.”

“Tôi không thích người không có quy củ. Có thể nói chuyện, nhưng phải xếp hàng đàng hoàng.”

Tất cả học sinh lập tức xếp thành mấy hàng, trật tự hẳn hoi, khiến tôi sững sờ. Người đứng đầu là một nữ sinh nhỏ nhắn, chỉ thấy sau khi lấy được quà trong thùng, hơi thở của cô bé cũng trở nên gấp gáp.

Quà cho nữ sinh là một bộ mỹ phẩm hàng hiệu, mỗi người một bộ. Quà cho nam sinh là một bao thuốc, mà mỗi bao đó cũng có giá hai ba trăm tệ. Trong lớp có hơn năm mươi người, chỉ với món quà gặp mặt này, Tống Phi Phi đã tiêu tốn hàng chục vạn tệ.

Các học sinh đều vô cùng phấn khích:

“Cô giáo, từ giờ cô chính là chị ruột của em! Cô bảo đi đông em tuyệt đối không dám đi tây!”

Tống Phi Phi cau mày:

“Gọi gì mà cô giáo! Sau này, tất cả gọi tôi là Chị Quạ.”

“Đợi chút, tôi nhận cuộc điện thoại.”

Tống Phi Phi không quan tâm ánh mắt xung quanh, cầm điện thoại lên. Âm thanh từ điện thoại lớn đến mức tôi ngồi cuối lớp cũng nghe thấy giọng bên kia căng thẳng, lo lắng:

“Chị Quạ, bọn chúng lại đến khiêu chiến rồi!”

Tống Phi Phi cau mày:

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

“Chúng mang theo bao nhiêu người?”

“Chỉ hơn trăm người, còn chưa đủ để khởi động nữa, căng thẳng cái gì?”

“Được rồi, tôi đang dạy học, tan tiết tôi sẽ qua, bảo anh em kiên trì, chỗ đó tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng!”

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi tính từ khi vừa bước vào lớp, Tống Phi Phi đã hoàn toàn chinh phục được trái tim cả lớp.

“Bạn học Chu Linh, theo tôi vào văn phòng một chuyến.”

Tống Phi Phi khốn nạn này còn có cả phòng làm việc riêng. Tôi ngồi trên chiếc ghế sofa da thật nhìn đã biết đắt tiền, nhìn cô ấy mà không biết nói gì:

“Cậu đang bày trò gì vậy?”

Tống Phi Phi cười hề hề, hai tay chắp lại, vuốt mái tóc vuốt ngược kiểu đại ca:

“Nghe nói một người đóng vai mặt đỏ, một người mặt trắng chưa? Cậu làm kẻ thù của tụi nó, tôi làm bạn với tụi nó, cậu ở ngoài sáng, tôi ở trong tối, vậy mới dễ làm việc chứ!”

Loading...