Hệ Thống Bắt Nạt Là Ác Quỷ – Anh Đào Tiểu Tửu
Bạn cùng phòng của tôi bị trói buộc với một hệ thống bắt nạt.
Mỗi khi có người tự sát vì bị cô ta bắt nạt, cô ta đều có thể nhận được phần thưởng lớn.
Mục tiêu tiếp theo của cô ta chính là tôi.
Nhưng cô ta không biết, cái gọi là hệ thống đó thực chất là một con ác quỷ quyến rũ lòng người.
Còn tôi, là một đạo sĩ.
***
"Ôi, mọi người mau nhìn kìa, học sinh chuyển trường kia mang giày vải, lại còn là đôi giày vải rách có lỗ nữa!"
Tôi đứng trên bục giảng với vẻ mặt chán chường, khi thầy giáo đang giới thiệu tôi với các bạn trong lớp, một giọng nói the thé đột ngột vang lên. Cả lớp vốn đang im lặng bỗng trở nên ồn ào, rất nhiều học sinh ngồi ở hàng sau trực tiếp đứng dậy nhìn giày của tôi, thậm chí còn có người đứng cả lên ghế.
Tôi giật mình, cúi đầu nhìn xuống đất, c.h.ế.t tiệt, tôi lại mang nhầm giày Thập Phương đến rồi.
Giày Thập Phương có mặt giày màu đen, hai bên mỗi bên có mười lỗ. Mười lỗ này đại diện cho mười phương, lần lượt là đông, đông nam, nam, tây nam, tây, tây bắc, bắc, đông bắc, trên, dưới mười phương vị. Đồng thời, nó cũng mang ý nghĩa vân du thập phương, vô lượng độ nhân.
Đúng vậy, tôi tên là Lục Linh Châu, là một đạo sĩ. Sở dĩ giả làm học sinh chuyển trường đến ngôi trường này, là vì chỉ trong một học kỳ ngắn ngủi, đã có sáu học sinh nhảy lầu tự s//át.
Người nhảy lầu có cả nam lẫn nữ, gia cảnh có giàu có có nghèo khó, thành tích có tốt có xấu. Cảnh sát bất lực, nhà trường ảm đạm, phụ huynh ai nấy đều lo sợ. Người bạn cảnh sát của tôi tìm đến tôi, nhờ tôi vào trường điều tra:
"Trên mặt mỗi t.h.i t.h.ể đều mang theo nụ cười mãn nguyện, tôi luôn cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, có lẽ là do yêu ma tác quái."
Thế là, tôi giả danh thành Chu Linh, đội lốt học sinh hai mươi mốt tuổi mặc đồng phục, trở thành một học sinh chuyển trường lớp 7 khối 11 của trường trung học Tinh Quang.
"Bạn học Chu Linh, giày của bạn nhiều lỗ quá, rách như vậy mà vẫn đi học, chẳng lẽ nhà bạn nhặt rác à?"
"Truyền tin đi, học sinh chuyển trường mới đến Chu Linh, nhà nhặt rác, đôi giày này là bố cậu ta nhặt phế liệu nhặt được!"
Trong lớp bùng nổ một tràng cười ồ, tôi giật giật khóe miệng, cố gắng kìm nén ý muốn đ.ấ.m người.
Cô gái dẫn đầu gây rối trông rất lanh lợi, mặt trái xoan, mắt to, da trắng. Chỉ tiếc là kiểu tóc hơi dị, trên tai đầy khuyên, đồng phục cũng mặc lệch lạc, trông có vẻ là một thiếu nữ hư hỏng.
Chỗ ngồi của tôi vừa hay ở phía trước cô ta, đợi tôi đi đến trước chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống được một nửa, ghế của tôi đã bị người bên cạnh dùng sức rút đi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Ha ha ha, ừm?"
"Khụ khụ khụ!"
Cô gái ngồi phía sau vỗ bàn cười lớn hai tiếng, thấy tôi không ngã theo ý cô ta, tiếng cười kia liền như bị mắc kẹt, một lát sau lại ho dữ dội. Người bên cạnh cô ta vội vàng đưa giấy ăn, vỗ lưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-84-he-thong-bat-nat-1.html.]
Tôi vẫn giữ tư thế đứng tấn, không quên rút lại cái ghế của mình từ tay bạn cùng bàn:
"Làm quen nhé, tôi tên là Chu Linh, bạn tên gì?"
Cô gái bên cạnh dùng sức vỗ một cái vào đầu tôi:
"Mày là cái thá gì, cũng xứng làm quen với chị Trình Lộ?"
Chàng trai phía sau cô ta hừ lạnh một tiếng:
"Một đứa nhặt rác, sao? Còn muốn làm bạn với Lộ Lộ nhà chúng tao? Cũng không soi gương xem lại mình đi."
Đám nhóc ranh này, thật là đáng ghét mà…
Ngôi trường này là một trường trung học tư thục, điểm số đầu vào rất thấp, có tiền là có thể vào. Vì vậy, học sinh trong trường rất tạp nham, phần lớn là thiếu niên thiếu nữ hư hỏng. Trốn học, hút thuốc, yêu sớm, đánh nhau… Rất nhiều thầy cô đều nhắm mắt làm ngơ, đối với những mâu thuẫn đánh nhau giữa học sinh chỉ coi như không thấy.
Thấy tôi bị vỗ đầu, giáo viên trên bục giảng không nói một lời, tiếp tục giảng bài. Giọng của cô bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào của lớp, tôi nghi ngờ ngoài học sinh hàng đầu, những người phía sau căn bản không nghe rõ cô nói gì.
"Mày tên là Chu Linh, cái tên này không hay, hôm nay ngày đầu tiên mày đi học đã mang đôi giày rách đến, sau này gọi mày là Chu Giày Rách đi."
Trình Lộ thản nhiên nói, gần như là ngay khi cô ta dứt lời, những người bên cạnh liền bắt đầu vỗ tay đập bàn:
"Chu Giày Rách! Chu Giày Rách! Chu Giày Rách!"
Tôi sắp không khống chế nổi sức mạnh hồng hoang trong cơ thể mình nữa rồi, đám nhóc ranh này bị làm sao vậy? Ai cho phép chúng nó đặt cho người khác cái biệt danh khó nghe như vậy? Ngay khi tôi định lật bàn làm một trận thì điện thoại bắt đầu rung điên cuồng, rất nhiều tin nhắn cùng lúc ùa vào.
Tôi chỉ có thể tạm thời đè nén cơn giận, mở điện thoại ra xem.
Tin nhắn là của người bạn cảnh sát Lăng Duệ gửi đến, hết tin này đến tin khác, có thể thấy anh ta rất kích động:
"Hôm qua tôi xem hồ sơ cả đêm, phát hiện một điểm đột phá mới."
"Tất cả những học sinh tự s//át, trước khi c.h.ế.t đều xảy ra mâu thuẫn với một cô gái tên là Trình Lộ, nên nói là đều bị Trình Lộ dẫn người bắt nạt."
"Cô vừa hay lại học cùng lớp với Trình Lộ, cô tìm cách tiếp cận cô ta, để cô ta bắt nạt cô."
"Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đánh rắn động cỏ."
Tôi cắn răng, hít sâu một hơi, trả lời lại mấy chữ:
"Tôi đã bị cô ta bắt nạt rồi, cảm ơn."
Bốp!
Sau gáy lại bị ăn một chưởng nặng nề, lần này ra tay là bạn cùng bàn của Trình Lộ, một cậu bé tên là Trương Phan:
"Chị Lộ nói chuyện với mày đấy, mày bị điếc à!"