Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 83: Ngũ Tiên Chặn Đường 8
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:08:42
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bốn người chúng tôi điên cuồng chạy về phía trước, rất nhanh đã đến một ngã rẽ. Tôi và Tống Phi Phi chạy về phía bên trái, Trương Thần Lăng và Thẩm Thiên Minh thì chạy về phía bên phải. Tống Phi Phi vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn:
"Xong rồi, xong rồi, Thực Não Thú thích người thông minh, chúng nhất định sẽ đuổi theo tôi không tha."
"Linh Châu, lát nữa chúng đuổi kịp tôi thì cậu phải nhanh chóng chớp lấy cơ hội đi phá hoại trận pháp, cậu phải nhanh tay lên, tôi không cầm cự được lâu đâu, cậu mà chậm quá là tôi bị chúng hút thành thiểu năng đấy."
"Đừng chạy nữa."
Tôi mặt không biểu cảm kéo Tống Phi Phi lại:
"Chúng không đuổi theo."
"Ý gì?"
Tôi và Tống Phi Phi cùng nhau quay lại, chỉ thấy đám Thực Não Thú kia ùn ùn kéo nhau đuổi theo nhóm của Thẩm Thiên Minh, thậm chí còn không thèm nhìn chúng tôi một cái.
"Đứng lại! Phỉ báng tôi, Linh Châu, bọn nó phỉ báng tôi! Tại sao chúng mày không quay đầu lại nhìn tao, nếu chúng mày quay đầu lại nhìn tao, tao không tin, mắt chúng mày không tròng à!"
Tống Phi Phi tức giận dậm chân, la hét, tôi đen mặt kéo cô ấy lại:
"Chuyện hôm nay, không ai được phép nói ra ngoài!"
Tôi đường đường là thiên tài Đạo giáo, ngàn vạn người có một người có thể khu quỷ, tại sao, tại sao Thực Não Thú không đuổi theo tôi? Chắc chắn là sợ uy áp trên người tôi, nhất định là vậy.
Vì Thẩm Thiên Minh và Trương Thần Lăng dụ Thực Não Thú đi, tôi thuận lợi quay lại và phá hủy thêm một trận nhãn nữa. Không lâu sau, Trương Thần Lăng hai người khập khiễng trở về, còn chưa kịp để họ mở miệng oán trách, Tống Phi Phi đã bắt đầu nổi đóa:
"Hai người không ăn no cơm à! Sao mà chậm thế! Cứ lề mề thế này thì trời sáng mất, đợi người trong thôn tìm đến thì ai cũng không thoát được đâu!"
"Nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa móc mắt ra đấy!"
Trương Thần Lăng lập tức ỉu xìu, còn chưa kịp để anh ta mở miệng, từ xa đã truyền đến tiếng la hét.
"Chúng ở đằng kia, bắt lấy chúng!"
Người trong thôn cuối cùng cũng tìm đến, mà chúng tôi chạy lâu như vậy, thể lực cũng đã đến giới hạn. Sau một hồi anh đuổi tôi chạy, Trương Thần Lăng là người đầu tiên bị họ bắt được.
"Đứng lại! Nếu chúng mày còn chạy, nó sẽ mất mạng đấy!"
Tôi quay đầu lại cười hì hì:
"Anh ngốc à, cộng cả chúng tôi thì trong thôn chỉ có 108 người, tôi không tin anh dám g.i.ế.c anh ta."
Tộc trưởng cười lạnh lùng:
"Vừa rồi vợ Trần Thạch Đầu sinh con, sinh đôi long phượng."
"Phi Phi, tôi cứ tưởng cô khác với những người phụ nữ chỉ biết nghĩ đến việc bỏ chạy chứ."
"Bây giờ bốn người các cô chỉ có hai người sống sót thôi, tự chọn đi."
Tôi dừng bước quay người lại:
"Mấy người không muốn ra khỏi cái thôn này để nhìn thế giới bên ngoài sao?"
"Thế giới bên ngoài rất tuyệt vời đấy, có nhà cao tầng, biển xanh trời xanh, món ngon các nước, mấy người không muốn đi xem một chút, nếm thử một chút sao?"
Người trong thôn nghe tôi nói vậy, rất nhiều người thần sắc có chút d.a.o động.
Tộc trưởng thần tình lạnh lùng:
"Mời rượu không uống lại muốn uống rượu phạt, đã vậy thì tất cả đi chếc đi."
Ông ta lắc chiếc chuông trong tay, sơn cốc lập tức rung chuyển. Tôi đứng vững, nghe thấy Tống Phi Phi hít một hơi khí lạnh.
Tôi quay người lại nhìn, mới phát hiện ra một đám Hấp Dương Điệt đang nhanh chóng bơi về phía chúng tôi, con ở giữa to như con trăn vậy. Tôi cũng hít một hơi khí lạnh, con Hấp Dương Điệt to như vậy, bốn người chúng tôi cộng lại có khi cũng không đủ cho nó hút một ngụm.
"Đệch, Thẩm Thiên Minh đâu, anh ta đi đâu rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-83-ngu-tien-chan-duong-8.html.]
Tống Phi Phi xoay một vòng, mới phát hiện Thẩm Thiên Minh không biết đã mất tích từ lúc nào. Không hổ là người bị Thực Não Thú đuổi theo, chắc là nghe thấy tộc trưởng nói có người sinh con, liền lẻn ra khỏi sơn cốc rồi. Trong thôn nhiều người như vậy, vậy mà không ai phát hiện ra anh ta chạy, đúng là cũng có chút bản lĩnh.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Một đám Hấp Dương Điệt vây quanh chúng tôi, con dẫn đầu to nhất thậm chí còn dựng nửa thân trên lên như con rắn, lộ ra vô số giác hút màu hồng ở dưới bụng.
Tộc trưởng oán hận nhìn chằm chằm tôi và Tống Phi Phi:
"Đàn bà đều giống nhau cả, tôi đối xử thật lòng với các người, các người lại luôn nghĩ đến việc phản bội tôi."
"Hút khô chúng nó, chừa lại một hơi thở là được!"
Theo tiếng chuông chói tai, những con đỉa bắt đầu vặn vẹo thân mình lao về phía chúng tôi.
Tôi và Tống Phi Phi chật vật bỏ chạy, suýt chút nữa đã bị chúng nhào tới, trên cánh tay Tống Phi Phi đã dính mấy con đỉa, cô ấy đang điên cuồng vung tay cố gắng hất chúng ra.
"Ối, náo nhiệt thế!"
Tôi và Tống Phi Phi mừng rỡ quay người lại, kích động đến mức nước mắt lưng tròng:
"Sư tôn! Sư tôn cuối cùng người cũng đến rồi!"
Sư tôn cười híp mắt vẫy tay, tất cả dân làng đều ngã xuống như quân domino. Những con đỉa hốt hoảng bỏ chạy, như thể gặp phải thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
"Sư tôn, sư tôn mau nhìn, Nguyệt Hoa Thảo!"
Sư tôn xoa đầu Tống Phi Phi: "Đồ tôn ngoan, giỏi lắm."
Trận pháp bị phá, toàn bộ ánh sáng trong sơn cốc đều ảm đạm xuống. Trong thung lũng tối đen, chỉ có ba cây Nguyệt Hoa Thảo tỏa ra ánh sáng trắng nhạt. Sư tôn lấy Nguyệt Hoa Thảo xong thì cực kỳ hài lòng:
"Được rồi, Nguyệt Hoa Thảo lấy rồi, chuyện Ngũ Tiên các con không cần quản nữa, mau chóng về nhà đi."
Tống Phi Phi vừa định mở miệng, sư tôn nhàn nhạt liếc chúng tôi một cái:
"Gần đây bắt được bao nhiêu quỷ mị quỷ sát rồi?"
Tôi và Tống Phi Phi lập tức như cà tím gặp sương, cúi gằm mặt xuống, gần đây, đúng là chưa bắt được quỷ sát nào. Sư tôn đến đi như gió, lấy Nguyệt Hoa Thảo xong là người đã biến mất. Những dân làng kia phải ngủ một ngày mới tỉnh lại, đến lúc đó họ sẽ phát hiện ra mình có thể đi ra khỏi cái thôn này rồi.
Tôi vỗ vai Trương Thần Lăng: "Đừng ngốc nghếch đứng đó nữa, mau đi thôi."
"Tiên nữ, tôi thấy tiên nữ rồi, I fell in love!"
Trương Thần Lăng hoàn hồn, hai mắt sáng rực, hắn nắm lấy vai tôi lắc lư:
"Vừa nãy cái angle đó là ai... là ai!"
"Là bố anh đó!"
Tôi không thèm để ý đến Trương Thần Lăng đang phát cuồng, cùng Tống Phi Phi liều mạng chạy về phía trước. Đợi đến khi chạy ra khỏi đầu thôn, tên đáng c.h.ế.t Thẩm Thiên Minh quả nhiên đã lái xe đi mất.
"Tốt, tốt lắm!"
Tống Phi Phi nghiến răng nghiến lợi, không cần nói cũng biết đợi chúng tôi về, Thẩm Thiên Minh chắc chắn sẽ bị cô ấy chỉnh cho thê thảm.
Đường núi trong đêm tối đặc biệt khó đi, mấy người cắn răng đi nửa ngày trời, vẫn chưa đi đến đường lớn.
"Mấy cậu đi trước đi, tôi đi vệ sinh một lát rồi đuổi theo ngay."
Tôi vừa đi đến sau một gốc cây, từ trong áo lấy ra một quả lê, Tống Phi Phi hét lớn một tiếng rồi nhào tới:
"Đệt! Cậu dám ăn vụng! Tôi đã bảo sao cả đường đi lại ngửi thấy mùi thơm thế, con cẩu này, quả nhiên cậu giấu hoa quả của thôn!"
Tôi đạp cô ấy một cái rồi quay người bỏ chạy, tiếng gào thét của Tống Phi Phi vang vọng rất xa trong rừng núi rậm rạp;
"Cho tôi nửa quả đi!"
"Một miếng, một miếng cũng được!"
"Nửa miếng!"