Hai con quái bị dỗ đi, thì lại xuất hiện thêm một đám sinh vật dị hình nhảy lên sân khấu. Tôi căng mắt nhìn kỹ, dần đoán ra thân phận của bọn chúng.
Hai con đầu tiên chắc chắn là Thực Não Thú – sư phụ tôi từng nhắc qua, dù tôi chưa thấy tận mắt bao giờ. Chúng đến gần mấy ông cụ, rồi từ cái khối não khổng lồ nhô ra mấy xúc tu mảnh màu hồng, từ từ chui vào mũi mấy ông lão.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt các cụ từ sợ hãi trở thành trống rỗng, hoàn toàn không còn phản ứng, như mấy cái xác không hồn.
Sau đó, Trần Ái Nguyệt lại dẫn hai con quái kia rời sân khấu, tay bưng một chiếc bình gốm đen trở lại.
Cô bé dùng kẹp gắp ra những con đỉa đỏ, to bằng cánh tay trẻ con, thân trong suốt, trên lưng còn có một sợi kim tuyến phát sáng. Cô đặt từng con lên cổ các ông cụ.
Chỉ vài phút sau, các ông từ tóc muối tiêu chuyển sang trắng xóa, da nhăn nheo, lấm tấm đồi mồi, răng rụng như mưa đá, trông như đã bước một chân vào quan tài.
Chưa dừng lại, cô lại bưng lên một chiếc lồng phủ vải đen. Từ trong đó bay ra một con bướm bảy màu, to bằng cái đĩa, cánh phấp phới, phản chiếu ánh cầu vồng. Nó đậu lên n.g.ự.c một ông lão.
Chỉ nghe “khè khè” hai tiếng, ông cụ gục đầu, ch//ết không kịp ngáp. Khi con bướm bay đi, mới lộ ra một cái lỗ trên ngực, tim ông đã bị hút sạch.
Cả bốn cụ đều chết. Tộc trưởng tiến lên, vỗ tay hài lòng:
“Chiếu theo tục lệ, bảy ngày sau là đại hỷ của tộc.”
“Trong bốn người mới tới, hai người con trai sẽ là rể của con gái ta, còn cô gái tóc xoăn kia sẽ là vợ kế của ta. Cô gái nhỏ tuổi hơn sẽ cưới em trai ta. Nào, mọi người ăn uống vui vẻ!”
Cả làng tản ra, người bưng món, người rót rượu. Vô số người đến bắt chuyện, chúc mừng chúng tôi. Khi định thần lại, chúng tôi đã ngồi ngay bàn chính cùng tộc trưởng.
Tộc trưởng cười tít mắt nhìn Tống Phi Phi:
“Phi Phi đúng không? Vài ngày nữa chúng ta thành vợ chồng rồi, em có yêu cầu gì với lễ cưới không?”
Gã đàn ông mặt vuông bên cạnh tươi cười rạng rỡ:
“Đúng đấy, Linh Châu, em muốn gì cứ nói. Trong làng ai cũng biết Trần Sùng Nguyệt này là người cưng vợ nhất!”
Phi Phi cạn lời nhìn hai người đàn ông:
“Chỉ một câu thôi: vợ cũ các anh đâu rồi?”
Tộc trưởng và Sùng Nguyệt liếc nhau, phá lên cười:
“Phi Phi ghen rồi à? Ta thích cái tính thẳng thắn này. Vợ cũ theo lệ làng, đã được ban cho người có công lớn.”
“Không đồng ý!”
Thẩm Thiên Minh đập bàn đứng dậy. Trong lán rạp bỗng im phăng phắc, ai cũng quay lại nhìn.
“Khụ! Khụ! Cháu rể, ngồi xuống.”
Tôi ho khan, lia ánh mắt ra hiệu. Phi Phi cũng chớp mắt lia lịa:
“Đúng đó, con rể tốt, ngồi xuống nào.”
“Linh Châu, gọi là cháu rể thì phải gọi cho đúng, đừng lẫn bối phận.”
Tôi gật đầu như giã tỏi:
“Rõ rồi, rõ rồi. Hai cháu rể, mau gắp đồ ăn cho vợ mình đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-80-ngu-tien-chan-duong-5.html.]
Tộc trưởng càng hài lòng:
“Phải thế chứ! Hai chàng trai này còn không lanh lợi bằng hai cô gái!”
“Lễ chào mừng lúc nãy, xem như uổng phí à?”
Nhắc đến buổi lễ chào mừng rợn người lúc nãy, Thẩm Thiên Minh cuối cùng cũng tỉnh táo đôi phần. Khuôn mặt điển trai vốn trắng trẻo của Trương Thần Lăng giờ càng tái nhợt, dưới ánh lửa mờ ảo, đẹp đến mức hai chị em họ Trần không rời mắt được.
Trần Ái Nguyệt có vẻ già trước tuổi, cô bé trợn mắt nhìn cha:
"Ái chà! Bố, không được dọa chồng tương lai của con!
"Anh đừng sợ, mấy con vật lúc nãy đều rất hiền lành."
Cô bé líu lo, để lấy lòng Trương Thần Lăng mà giới thiệu từng thứ một.
Quả nhiên tôi đoán không lầm, con đỉa đỏ lớn kia chính là Hấp Dương Trĩ, có thể hút tuổi thọ và dương khí của người. Còn con bướm xinh đẹp kia là Nhiếp Tâm Điệp; hai con vật xấu xí nhất là Thực Não Thú, thích hút trí tuệ kiến thức của người, đặc biệt ưa những người thông minh.
Tống Phi Phi sợ hãi vỗ ngực:
"Lúc nãy chúng định tấn công tôi đúng không?"
Tôi lườm cô ấy một cái, nhưng thôi, Phi Phi thích thể diện, tôi không bóc phốt nữa. Ai cũng thấy rõ, Thực Não Thú là lao về phía tôi.
Tộc trưởng không ngăn con gái, rõ ràng ông ta cần những người mới ngoan ngoãn, chứ không phải những kẻ định bỏ trốn khiến dân làng vất vả. Khi nghe Trần Ái Nguyệt nói không thể ra khỏi làng, Trương Thần Lăng run đến mức không cầm nổi đũa. Thẩm Thiên Minh cũng kinh ngạc, anh ta nhìn tộc trưởng không tin nổi:
"Kết giới, ý anh là trong làng còn có kết giới?"
Tộc trưởng đặt đũa xuống:
"Tôi biết các người không chạy thử sẽ không chịu từ bỏ, người trước cũng vậy, phải trốn mấy lần mới chịu khuất phục.
"Vậy đi, sau bữa tối các người tự do hoạt động, muốn chạy đâu thì chạy, nếu sáng mai vẫn còn trong làng, thì phải ngoan ngoãn nghe tôi sắp xếp được chứ?"
Tôi nâng ly uống một ngụm rượu gạo lớn, rượu thơm ngọt, ngon gấp trăm lần rượu ngoài chợ, thịt cừu nướng cũng ngon không ngờ, ngay cả mấy món rau cũng nấu rất đậm đà. Tôi ăn thịt uống rượu thả ga, nhìn tộc trưởng thấy thuận mắt hẳn:
"Anh chông, anh cũng tốt phết đấy chứ!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tống Phi Phi nhăn mặt:
"Theo tục lệ làng họ, cậu phải gọi tôi bằng chị đó, phải không, em dâu?"
Tộc trưởng rất hài lòng với mấy đứa chúng tôi, sau bữa tối còn chu đáo chuẩn bị đuốc, thậm chí mang cho Phi Phi một chiếc áo khoác:
"Đêm lạnh, đừng để cảm đấy."
Tôi lập tức trợn mắt nhìn Trần Sùng Nguyệt:
"Anh xem người ta kìa!"
Trần Sùng Nguyệt luống cuống cởi áo khoác đưa cho tôi, còn nhét cho tôi một lọ thuốc màu xanh:
"Trên núi nhiều muỗi, bôi cái này, có thể đuổi muỗi đấy."
Hai chị em Trần Ái Nguyệt cũng không chịu thua, đều lấy ra thuốc đuổi muỗi và bánh ngọt. Trần Mộ Nguyệt vốn ít nói thậm chí còn lôi ra một cái đèn pin.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của chúng tôi, cô bé ưỡn ngực: