Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 79: Ngũ Tiên Chặn Đường 4

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:08:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai đứa đứng trên thân cây cao chừng bảy, tám mét, thu hết phong cảnh toàn thôn vào tầm mắt.

“Cậu thấy gì không?”

“Cả thôn có tổng cộng hai mươi tám căn nhà, sắp xếp theo hình trận hai mươi tám chòm sao.”

“Thanh Long phương Đông, Chu Tước phương Nam, Bạch Hổ phương Tây, Huyền Vũ phương Bắc — mỗi hướng đúng bảy căn nhà.”

“Nếu tôi đoán không lầm, thì trong hai mươi tám căn nhà này, có tổng cộng một trăm lẻ tám người.”

“Cả ngôi làng và dân làng này chính là một pháp trận cực lớn: Tinh Trận Dưỡng Linh. Để duy trì trận pháp, trong làng chỉ có thể có đúng một trăm lẻ tám người, mà làng chỉ vào không ra. Cơ hội duy nhất để người trong làng ra ngoài, chính là khi có người lạ vào, lúc đó kết giới mới mở.”

Tống Phi Phi nuốt nước bọt ừng ực:

“Vậy nếu ít hơn 108 người thì sao?”

“Thì Tinh Trận Dưỡng Linh sẽ biến thành Trận Diệt Thần. Thần tiên cũng không thoát, ai nằm trong trận cũng sẽ tiêu đời.”

Tống Phi Phi đ.ấ.m tay vào thân cây, đau đến nhe răng trợn mắt:

“Mẹ nó, bị mụ già Lưu Thúy Bình gài bẫy rồi!”

Nếu đoán không sai, thì mẹ con Lưu Thúy Bình hẳn đã lợi dụng lúc trong làng có người lạ ghé qua để lén bỏ trốn, hoàn toàn không phải như bà ta nói rằng người trong làng định kỳ có thể ra ngoài. Hai mẹ con họ dùng kế khích tướng để lừa chúng tôi vào làng, thực chất là muốn giam chúng tôi lại nơi này suốt đời.

Tương tự, đám ngũ tiên chồn vàng mà chúng tôi gặp ngay từ đầu trên đường, thực ra cũng chẳng có ý tốt gì. Chúng giống hệt như Lưu Thúy Bình, đều muốn dụ chúng tôi đến Nguyệt Hoa Thôn này.

"Chúng ta mau chạy thôi, nếu bị phát hiện là bốn người từ làng trốn ra, chẳng phải chúng ta sẽ phải ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này suốt đời sao?"

Tôi nghĩ đến ánh mắt cuồng nhiệt của tộc trưởng và những lời kỳ lạ của cô bé kia, trong lòng trầm hẳn xuống.

"Chắc là không kịp rồi."

“Xuống đi, mau trèo xuống.”

Tôi đứng trên nhánh cây nhìn xa xa, thấy tộc trưởng dẫn theo một đám trai tráng đang sải bước tiến lại gần. Tôi và Tống Phi Phi trượt xuống cây, trở về căn phòng nhỏ, đúng lúc thấy Trương Thần Lăng đang lôi đồ đạc ra ngoài. Hắn ta móc ra nào là khăn trải bàn, bình hoa, còn có cả một đóa hồng đỏ rực.

Khăn lụa trắng được trải lên, hoa hồng cắm vào bình, ánh sáng leo lét từ cây nến chiếu lên không gian chật hẹp, khiến cả căn nhà thấp bé bỗng mang đậm hơi thở châu Âu cổ điển. Trương Thần Lăng còn từ túi lấy ra một chai rượu vang, lắc lư hai cái ly thủy tinh:

“Red Wine không?”

Hiển nhiên, chuyện suýt bị rắn siết c.h.ế.t hồi trưa chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng hắn. Suốt dọc đường, hắn cứ thao thao bất tuyệt rằng con rắn kia chọn hắn chắc vì mê vẻ đẹp siêu thực của hắn.

Thẩm Thiên Minh cười gượng:

“Thần Lăng vốn thích mấy trò thế này. Mọi người quen là được.”

Chúng tôi có quen hay không thì không quan trọng, nhưng tộc trưởng thì rõ ràng là đã quen rồi. Ông ta nhìn rượu vang đỏ và hoa hồng trên bàn với ánh mắt đầy tán thưởng, không tiếc lời khen ngợi Trương Thần Lăng:

“Đàn ông là phải biết hưởng thụ như thế. Không trách Ái Nguyệt nhà ta thích cậu!”

“Chúng tôi đã chuẩn bị xong lễ chào đón rồi. Chắc các vị đói rồi nhỉ? Mau đi thôi, hôm nay đặc biệt đãi các vị thịt cừu nướng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-79-ngu-tien-chan-duong-4.html.]

Dân làng giơ đuốc dẫn đường, tôi lúc này mới nhận ra: ngôi làng này không có điện. Tất cả đều tách biệt hoàn toàn với thế giới hiện đại, thế mà áo quần họ mặc lại toàn là kiểu dáng phổ biến ở vùng nông thôn phía Bắc. Mọi thứ trong làng như phủ một lớp sương mờ, không sao nhìn rõ được.

Chính giữa làng có một cái lán to dựng tạm, tộc trưởng dẫn chúng tôi vào đó. Trên bục gỗ cao có bốn ông lão tóc bạc bị trói chặt. Cả làng tập trung ở đây, ai cũng cung kính nhìn lên bục.

Tôi và Tống Phi Phi liếc nhau, trao đổi bằng ánh mắt.

“Chạy không?”

“Vậy phí công đến một chuyến à?”

“Vậy quan sát tiếp?”

“Ừ, còn phải tìm Nguyệt Hoa Thảo nữa.”

“Đã năm năm rồi, làng chúng ta mới lại đón được người mới, mà lại là bốn người trẻ trung xinh đẹp thế này. Tôi thật sự rất vui!”

Lời tộc trưởng vừa dứt, dân làng lập tức xếp thành vòng tròn bao vây bốn chúng tôi, đến mức có muốn chạy cũng không kịp nữa.

Trương Thần Lăng phấn khích hẳn lên. Thấy cả làng nhìn chằm chằm vào mình, hắn không kìm được mà hất tóc, nhướng mày:

“Oh, sức hút c.h.ế.t tiệt này đúng là, handsome cũng là một loại gánh nặng!”

Thẩm Thiên Minh cũng không kém, ưỡn thẳng lưng ra, như thể tự nhủ “đúng rồi, tôi biết tôi cũng đẹp trai.”

“Giờ bắt đầu nghi lễ chuyển giao mới – cũ! Xin mời thánh vật của tộc ta!”

“Oh my god, không thể tin nổi my eyes nữa!”

Tiếng thốt kinh ngạc của Trương Thần Lăng vang lên, tôi và Phi Phi ngẩng đầu nhìn lên bục.

Chỉ thấy hai con quái vật kỳ quái đang chậm rãi tiến lại gần mấy ông già bị trói. Chúng có thân hình người, nhưng phần đầu lại là... một khối não khổng lồ như quả bóng, hồng rực, nổi đầy mạch máu. Nhìn kỹ sẽ thấy những mạch m.á.u đó vẫn đang co giật.

Trần Ái Nguyệt nhảy nhót dẫn chúng đến gần mấy ông cụ. Nhưng rồi một con trong đó đột nhiên quay đầu lao thẳng về phía chúng tôi!

“Cái quái gì vậy trời?!”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Thẩm Thiên Minh trước giờ vẫn luôn nhã nhặn, giờ cũng phải chửi thề, lùi vội ra sau mấy bước, nấp sau lưng Phi Phi. Trương Thần Lăng hoảng sợ nhưng vẫn bước lên, dang tay chắn trước tôi và Phi Phi:

“Lady first! Lát có chuyện gì, hai người nhớ chạy trước, tôi với anh họ cản hậu!”

“Quay lại ngay!”

Tộc trưởng rút ra một đóa lan trong suốt như thủy tinh, rồi lắc chiếc chuông đồng trên tay.

“Leng keng keng…”

Tiếng chuông vang lên, con quái vật lập tức loạng choạng quay đầu, đi về phía bục.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y Phi Phi, ra sức nháy mắt:

“Nguyệt Hoa Thảo! Chính là Nguyệt Hoa Thảo!”

Loading...