Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 74: Anh Linh Đưa Tang 7

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:03:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Linh Châu đại sư, xin cô cứu chồng tôi! Diệt yêu trừ ma chẳng phải là sứ mệnh của đạo sĩ các cô sao?"

Tôi khó xử nhìn Tống Thiên Tình, quả nhiên không lâu sau tiếng gào xé tim xé phổi của Tống Phi Phi vang lên.

"Mẹ kiếp Lục Linh Châu, cậu đứng lại cho tôi, cậu không được cứu hai mẹ con đó, để bọn họ chếc đi, ch//ếc ngay lập tức! Nếu cậu bây giờ đi cứu bọn họ, lát nữa tôi tự tay ch//ém ch//ết hai người bọn họ!"

Tôi không biết vừa rồi trong linh đường đã xảy ra chuyện gì, hung tính của ba âm linh đã bị kích thích triệt để.

Không mang hết ba người Tống Thiên Tình đi, chúng sẽ không dừng tay.

Mà chỉ cần có một người đổ máu, âm linh chắc chắn sẽ không c.h.ế.t không thôi.

Tống Phi Phi dù tức giận đến đâu thì Tống Thiên Tình dù sao cũng là chị họ của cô ấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không để Tống Thiên Tình c.h.ế.t như vậy.

Còn tôi thì không nỡ để ba âm linh nhỏ bé này liều đến hồn bay phách tán, trước mắt, chỉ có thể cứu hai mẹ con Trần Học Nghĩa.

"Lục Linh Châu! Cậu dám chạy!"

Tống Phi Phi hét đến khàn cả giọng, tôi bất lực nhún vai với cô ấy, quay người chạy về phía vườn hoa.

Tống Phi Phi là người hiểu lý lẽ, đợi giải quyết xong chuyện rồi giải thích với cô ấy sau.

Đợi tôi chạy đến vườn hoa thì mới phát hiện trong vườn hoa đã sớm không thấy bóng dáng hai mẹ con kia đâu.

Vì tối phải làm đám tang trông coi linh cữu, tôi đã sớm bảo Tống Thiên Tình cho tất cả người giúp việc nghỉ phép, nên trong căn biệt thự rộng lớn, lúc này không một bóng người.

"Oa oa oa oa oa!"

Tôi đứng ở cửa biệt thự, trong căn biệt thự trống trải truyền ra tiếng khóc ai oán của trẻ con, như khóc như than.

Bước vào trong nhà, lông tóc trên cánh tay tôi lập tức dựng đứng lên.

Chỉ thấy Trần Học Nghĩa và mẹ hắn ta hai tay hai chân bò lồm cồm trên mặt đất, tiếng khóc kia chính là phát ra từ miệng bọn họ.

Thấy tôi đến gần, Trần Học Nghĩa cảnh giác quay đầu trừng mắt nhìn tôi một cái.

"Oa oa oa oa oa!"

Anh ta ngồi trên mặt đất dùng hai tay khoa tay múa chân, thấy tôi không phản ứng, anh ta lại "ô la ô la" kêu hai tiếng.

Tôi đại khái hiểu được ý của "con bé", đây là muốn tôi đừng xen vào chuyện người khác.

Trong lòng tôi chua xót, trí tuệ của âm linh này rõ ràng là sánh ngang với trẻ con tám chín tuổi, chắc là con gái đầu lòng của Tống Thiên Tình.

Ba sinh mệnh nhỏ bé còn sống sờ sờ, Tống Thiên Tình rốt cuộc vì sao lại dễ dàng tha thứ như vậy?

Mười năm này cô ấy đã chịu đựng quá nhiều khổ sở, chịu đựng sự dày vò gấp đôi về thể xác và tinh thần.

Ngay cả khi đau khổ tột cùng muốn tìm đến cái ch//ết, nhưng chỉ một câu xin lỗi nhẹ bẫng của Trần Học Nghĩa, vậy mà họ lại có thể làm lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Tình yêu, đôi khi còn đáng sợ hơn cả tà thuật.

Thật sự quá đáng sợ!

Thấy tôi ngây người không phản ứng, oán linh tức giận.

Trần Học Nghĩa và mẹ hắn ta nhanh chóng leo lên cầu thang, chẳng khác nào hai con nhện người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-74-anh-linh-dua-tang-7.html.]

Biệt thự này cao bốn tầng, tầng trên cùng là một khu vườn nhỏ trên sân thượng.

Tôi chạy thục mạng đuổi theo Trần Học Nghĩa lên đến sân thượng, thì thấy hắn và mẹ hắn đang chiếm giữ hai bên lan can.

Trần Học Nghĩa và mẹ hắn ta ung dung trèo lên lan can, chỉ cần nghiêng người một cái là có thể ngã xuống từ sân thượng cao mười mấy mét này.

Tôi âm thầm kêu khổ, theo ước lượng của tôi, Trần Học Nghĩa gần tôi hơn một chút, còn mẹ hắn ta thì ở xa hơn.

Oán linh này thật thông minh, cố tình chọn hai hướng ngược nhau.

Tôi cứu được Trần Học Nghĩa thì không thể cứu được mẹ hắn ta.

"Đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói! Thai nhi ch//ết yểu không thể đầu thai được, thế này đi, chị đảm bảo cả ba đều sẽ được đi đầu thai, được không?"

Từ trên không truyền đến hai tiếng cười khẽ, Lưu Thúy Lan ngồi thẳng dậy vỗ tay, giả vờ ngã ra ngoài.

Một lát sau, bà ta lại cười hì hì lật người trèo lên.

Được rồi, hai oán linh này căn bản không muốn đầu thai, chỉ muốn báo thù.

Tôi dứt khoát dang hai tay ngồi bệt xuống đất, chạy đi chạy lại mệt c.h.ế.t tôi rồi.

Ngã đi ngã đi, tôi vừa nhìn rồi, bên dưới là vườn hoa.

Mẹ con Lưu Thúy Lan may mắn thì ngã vào cây, có thể không chết.

Không c.h.ế.t là được, có què có cụt gì tôi cũng mặc kệ.

"Ch//ết chưa? Chưa c.h.ế.t để tôi tiễn họ lên đường!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Tống Phi Phi đá tung cửa xông ra, hai má ửng hồng đầy mồ hôi.

Tôi có chút kinh ngạc: "Âm linh đâu?"

Tống Phi Phi cười hì hì,

"Bị tôi dùng mực đấu trói lại rồi."

Tôi hài lòng gật đầu: Phi Phi nhà ta sắp sửa xuất sư rồi."

Tống Phi Phi không để ý đến tôi, mà đảo mắt nhìn Trần Học Nghĩa và mẹ hắn ta.

"Yêu nghiệt, xem kiếm!"

Tống Phi Phi nhảy lên vung thanh Thất Tinh Tru Tà Kiếm trong tay ch//ém về phía Trần Học Nghĩa, Trần Học Nghĩa giật mình hoảng sợ, ngã thẳng xuống dưới lầu.

Ngay lúc đó, một luồng khí đen từ trong cơ thể Trần Học Nghĩa trào ra, lẳng lặng lơ lửng trong không khí.

Đây chính là oán linh đó, tôi thừa lúc nó không phòng bị nhanh chóng ra tay thu nó vào hồ lô.

Thấy Trần Học Nghĩa ngã xuống lầu, oán linh còn lại hiển nhiên cũng giật mình.

Lưu Thúy Lan lật người từ trên lan can xuống, bò hai vòng trên mặt đất, nhắm mắt lao nhanh về phía cửa.

Tống Phi Phi còn nhanh hơn bà ta, gần như Lưu Thúy Lan vừa bò đến cửa, thì cô ấy đã tung một cước đá vào.

Thân thể oán linh này cũng theo đó mà bay ra khỏi cơ thể Lưu Thúy Lan, bởi vì Lưu Thúy Lan đang lăn lông lốc như quả dưa: "bịch bịch" từ cầu thang tầng bốn lăn xuống đến tầng một.

Loading...