Cho nên từng đứa con gái của Tống Thiên Tình đều gầy gò như que củi.
Có Phệ Âm Trùng trong bụng, bé gái tuyệt đối không thể được sinh ra an toàn.
Bọn trẻ của cô, từ lâu đã trở thành thức ăn cho chúng.
Đến khi bào thai dần phát triển rõ giới tính, Lưu Thúy Lan liền bỏ giun vào thức ăn của Tống Thiên Tình. Giun chui vào cơ thể, bắt đầu hút tinh huyết và thịt.
Khi Tống Thiên Tình sinh con ra, lũ giun cũng theo thai nhi mà thoát ra ngoài.
Đợi đến khi Tống Thiên Tình tĩnh dưỡng xong và tiếp tục mang thai, Lưu Thúy Lan lại tiếp tục lặp lại y hệt.
Phệ Âm Trùng có đặc tính là không gây tổn hại quá lớn cho vật chủ.
Mỗi ngày Tống Thiên Tình ăn cá sống, tôm sống, một phần nào đó bảo vệ được cô. Khi giun ăn no, chúng sẽ an phận hơn trong cơ thể.
Vì vậy, dù trải qua nhiều lần như thế, Tống Thiên Tình chỉ gầy và xanh xao hơn người bình thường một chút.
Nghe tôi nói xong, Tống Thiên Tình đờ người, không biểu cảm đứng yên.
Không khí trầm mặc chốc lát, giọng nữ khàn khàn bật ra: “Chuyện này… tạm thời đừng nói với chồng tôi và mẹ chồng.”
Tôi và Tống Phi Phi đem theo hòm tro cốt đến nhà hỏa táng. Phệ Âm Trùng sinh sản cực nhanh, và giống như đỉa, có thể tự sinh sản vô tính.
Chỉ cần Lưu Thúy Lan giữ lại vài con, bà ta sẽ lại có vô số giun để dùng.
“Chờ chị Thiên Tình ly hôn xong, tôi nhất định g.i.ế.c c.h.ế.t đôi mẹ con khốn nạn đó!”
Trên đường, Tống Phi Phi liên tục bàn kế báo thù, sau cùng còn định bắt Trần Học Nghĩa đi chuyển giới, rồi đặt tử cung nhân tạo trong bụng hắn, cho hắn nếm thử nỗi đau sinh con.
Khi chúng tôi mang hòm tro cốt quay về biệt thự của Tống Thiên Tình, cô ấy kéo chúng tôi vào phòng ngủ, mắt sưng đỏ, khẩn cầu:
“Làm ơn hãy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
“Cũng tại tôi, tôi đã nói không chỉ một lần là sẽ chỉ sinh một đứa con. Chồng tôi và mẹ chồng chỉ vì muốn có con trai. Nếu tôi sinh được con trai, thì đâu có chuyện như hôm nay.”
Tống Phi Phi thất kinh, kéo Tống Thiên Tình soi từ trên xuống dưới:
“Linh Châu, chị tôi có phải cũng bị trúng tà không? Giống như tôi trước đây bị dây nhân duyên c.h.ế.t bằm kia bám vào ấy? Chắc chắn bị hạ cổ rồi đúng không? Mụ già đó có cả Phệ Âm Trùng, chắc chắn biết dùng cổ, biết đâu là cổ nữ Miêu Cương? Cái tà thuật đó cao siêu quá tôi không nhìn ra được, mau xem giúp chị tôi đi!”
Tôi bị cô ấy lắc đến choáng váng, đành phải bước lên kiểm tra cẩn thận.
Bắt mạch, lật mí, sờ soạng khắp người Tống Thiên Tình, cuối cùng sắc mặt tôi cũng đen lại.
Tống Phi Phi căng thẳng đến nín thở: “Tình trạng của chị Thiên Tình rất tệ sao? Còn nặng hơn trúng cổ à?”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi nghiêm mặt gật đầu: “Rất nặng, cực kỳ nghiêm trọng.”
Trúng cổ còn giải được, mê muội vì yêu thì vô phương cứu chữa.
Tính toán bao nhiêu cũng không ngờ được… Tống Thiên Tình lại là kiểu người si tình mê muội!
Tống Phi Phi tức đến nỗi bóp chặt huyệt nhân trung, nghiến răng kéo tôi ra ngoài.
“Mặc kệ! Diệt hết đi cho xong!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-72-anh-linh-dua-tang-5.html.]
Tôi theo cô ấy bước ra khỏi biệt thự, rồi kéo mạnh tay cô lại: “Không đi được đâu. Tối nay âm linh tụ hội, nếu cậu rời đi, ngày mai chỉ còn nước nhặt xác chị cậu thôi.”
Tống Thiên Tình nhất quyết muốn tổ chức tang lễ.
Linh đường đã dựng xong, quan tài cũng đã đặt đúng vị trí.
Ban đêm, ba âm linh sẽ hội tụ, chắc chắn phải đổ máu.
Mà Tống Thiên Tình đã yêu đến mù quáng, chắc chắn không thể ngồi nhìn Trần Học Nghĩa bị hại.
“Mê trai đầu thai cũng không hết được! Chị ấy tự lao đầu tìm c.h.ế.t thì ai cản nổi!”
Tống Phi Phi tức đến dậm chân, chống nạnh lôi cả cha mẹ, ông bà nội ngoại của Tống Thiên Tình ra chửi một trận.
Nhưng miệng thì chửi, thân thể lại rất thành thật quay đầu đi về hướng linh đường.
Thấy chúng tôi quay lại, trên mặt Tống Thiên Tình hiếm hoi hiện lên chút vui mừng.
Đã giương cung thì không thể thu lại tên, tôi và Tống Phi Phi đành mặt lạnh tiếp tục lo liệu tang sự.
Tôi vừa đặt “bát cơm cuối” lên bàn cúng thì xảy ra chuyện.
Bát cơm cuối là bát cơm nén chặt, cắm ba chiếc đũa quấn bông, biểu thị người này đã ăn bữa cơm cuối cùng nơi dương thế.
Vừa cắm đũa xuống thì cả ba đều gãy ngang gốc.
Tôi thử nén lại một bát cơm khác rồi cắm đũa, vừa đặt lên bàn thì cả bát bị lật úp.
Bát cơm cuối nếu không đặt cho người c.h.ế.t vừa lòng thì không thể tiến hành lễ tang.
Tống Phi Phi kéo áo tôi, khẽ hỏi: “Có phải con bé không hài lòng với bát cơm này?”
Tôi nhặt bát lên, múc hai miếng cơm nhìn kỹ: “Không thể nào, đây là gạo Đông Bắc hảo hạng, nấu không khô không nhão, rất vừa vặn.”
Tống Phi Phi giật giật khóe miệng: “Có khả năng nào là… nó vẫn còn b.ú sữa không?”
Cô ấy nói hợp lý đến mức tôi không cãi nổi.
Cuối cùng tôi đổi bát, rót đầy sữa, thay ba chiếc đũa bằng ba ống hút.
Quả nhiên ống hút đứng vững, thẳng tắp cắm giữa bát, như thể có keo dán cố định.
Tống Phi Phi thấy lạ, còn tôi thì thầm cảnh giác trong lòng.
Vong nhi này quá linh, tối nay e rằng sẽ là một trận đại chiến.
Bạn bè thân thích ngày mai mới đến đưa tang, đêm nay cần người thân trông coi linh cữu.
Tống Thiên Tình kiên quyết tự mình trông coi, chồng cô là Trần Học Nghĩa ra vẻ yêu thương vợ, đương nhiên phải thức đêm cùng.
Ngay cả Lưu Thúy Lan cũng nói bà nội như bà nhất định phải ở trong linh đường.
Tôi không khỏi liếc nhìn Lưu Thúy Lan, bà ta đã có trong tay con Phệ Âm Trùng, lẽ nào lại không biết gì về những chuyện này sao?
Sao có thể ngây thơ đến mức tối còn đòi trông đêm, đúng là Thọ Tinh Công treo cổ, chê sống lâu à.
Cha mẹ không quỳ lạy con cái, nên Tống Thiên Tình ngồi trên một chiếc ghế nhỏ đốt tiền giấy.