Vừa dứt lời, một làn khói trắng bốc lên từ con búp bê trong chậu. Khi khói tan, con búp bê nhỏ bằng bàn tay xoa xoa mắt, đứng dậy.
"Ôi, dễ thương quá! Đây là cái gì vậy?"
Tống Phi Phi phấn khích nhìn búp bê trong chậu.
"Cái này gọi là búp bê tìm ma, có thể dẫn chúng ta đi tìm th//i th//ể của mẹ Giang Bắc Châu."
"Nếu cô thích, cô có thể cầm nó, nó sẽ chỉ đường cho chúng ta."
Tống Phi Phi lập tức vui vẻ ôm búp bê, như thể đang ôm một báu vật hiếm có.
Sở thích của người giàu, thật là phi thường!
Chúng tôi thu dọn đồ đạc và theo hướng dẫn của búp bê tìm ma, nhanh chóng đến chân núi ở phía bắc thị trấn.
Đường đã rất hẹp, ô tô không thể đi lên được nữa, chúng tôi đành phải đỗ xe ở một bên, ba người đỡ nhau đi lên núi.
"Trời ơi! 11 giờ đêm! Tôi đang ôm một con búp bê biết đi! Chúng ta còn đang theo một con búp bê đi tìm xác ch//ết!"
Tống Phi Phi phấn khích giơ hai tay lên, ngẩng đầu hét lớn: "Thật là phấn khích quá! Đây mới là cuộc sống mà tôi nên có!"
Tống Phi Phi thật giống như người mắc bệnh tâm thần, tôi và Giang Bắc Châu lặng lẽ bước sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy.
"Linh Châu! Trên con đường trừ yêu diệt ma, chắc cô rất cô đơn và lẻ loi phải không?"
"Vô số đêm khuya, cô đi trong rừng núi đen tối đáng sợ, không có ai để nói chuyện, bao nhiêu năm qua, cô có cảm thấy mệt mỏi không?"
Tống Phi Phi đặt hai tay lên vai tôi lắc lắc, đôi mắt to của cô nháy liên tục, lấp lánh ánh sáng phấn khích.
Tôi thở dài: "Nói đi, cô muốn gì?"
"Chúng ta hãy thành lập một đội! Tróc Quỷ Tam Cự Đầu! Tên này thế nào, rất nhanh, cái tên này sẽ vang danh trên đất nước thần châu, tất cả yêu ma quỷ quái nghe đến tên chúng ta sẽ khiếp sợ! Tránh xa ba dặm!"
Tôi ghét bỏ lật mắt một cái.
"Tất nhiên, để thể hiện quyết tâm tham gia đội của tôi, từ bây giờ tất cả chi phí trừ yêu diệt ma do tôi đảm nhận, còn có hương, giấy tiền, kiếm gỗ đào, ngũ đế tiền!"
"Tháng trước tôi đi với bố tôi đến đấu giá ở Hồng Kông chơi, có một món đồ triển lãm là kiếm gỗ đào, nghe nói không phải gỗ đào thường, mà là một đoạn gỗ bị sét đánh trên nghìn năm, khi đó giá đấu giá là bao nhiêu nhỉ, 200 hay 300 vạn tôi quên rồi."
"Đừng nói nữa! Từ bây giờ, chúng ta là đồng đội chiến đấu bên nhau! Cô biết tôi đã đợi giây phút này bao lâu không! "
Tôi xúc động nắm tay Tống Phi Phi, chỉ cảm thấy trên người cô ấy toát ra ánh sáng chói lọi, đó là mùi tư bản, là mùi của pháp khí tốt nhất!
"Linh Châu!!!"
"Phi Phi!!!"
Nhìn chúng tôi ôm nhau xoay tròn nhảy lên, Giang Bắc Châu thở dài: "Chúng ta còn đi tiếp không?"
***
Sau khi đi gần một giờ đường núi, cuối cùng chúng tôi đến trước một hồ chứa nước.
Hồ chứa không lớn, nước hồ dưới ánh trăng hiện lên màu đen sâu thẳm, trông giống như một lỗ đen, đã nuốt chửng không biết bao nhiêu sinh mạng trong hàng trăm năm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-7-nha-ma-cua-toi-co-ma-that-7.html.]
"Ực!"
Cả ba chúng tôi đồng thời nuốt nước bọt.
Nước này, trông rất sâu.
"Th//i th//ể của Hà tỷ ở dưới đó, mọi người đều biết bơi chứ, hồ chứa này tuy không lớn, nhưng tìm một người không dễ dàng, lát nữa chúng ta đều phải xuống nước tìm."
Trong tất cả các loại quỷ, tôi thực sự sợ nhất là thủy quỷ.
Mặc dù tôi bơi rất giỏi, nhưng thứ này trong nước có sức mạnh vô cùng, cực kỳ khó đối phó.
Hơn nữa hồ chứa này nhìn qua đã bị bỏ hoang nhiều năm, ai biết trong đó có những sinh vật đáng sợ nào khác. Phía dưới hồ chứa còn có một dòng chảy ngầm, Hà tỷ có lẽ đã theo dòng chảy này, trôi dạt dần đến bờ sông của thị trấn, mới được tôi nhặt được.
Ba người nhìn nhau, không ai có đủ can đảm xuống nước trước.
Tôi vỗ đầu, sao tôi lại quên cô ấy!
Tôi lục từ trong túi ra một cái hồ lô bằng bàn tay, cẩn thận mở nắp hồ lô, thả Bách Linh ra.
"Ôi, đây là đâu vậy~ đen thui thế này, thật đáng sợ!"
Bách Linh uốn eo, từ mặt đất đứng dậy một cách uyển chuyển.
"Hê hê, Bách Linh tỷ~"
Bách Linh đưa mắt nhìn tôi đầy phong tình, đưa một ngón tay trắng mảnh chỉ vào trán tôi: "Thôi đi, người ta đâu có ăn cái này đâu~"
"Hì hì, Bách Linh tỷ, chị nhìn gương mặt xinh đẹp của chị, thân hình hoàn hảo này, mặc quần áo cũ mãi thế này thì đáng tiếc quá!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
"Em sẽ đốt cho chị 100 bộ quần áo, váy dạ hội, váy cưới, áo dài, chị thích gì cứ nói! À, còn có các loại giày cao gót, ủng đủ kiểu, đủ loại luôn!"
Tống Phi Phi mở miệng với vẻ chân thành, vẻ hào phóng đó khiến tôi cảm thấy hơi nhức răng.
"Ôi, cô gái này thật là hiểu chuyện, coi kìa~"
Bách Linh nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay tôi, che miệng cười rung cả người.
Cuối cùng dưới sự cám dỗ của tư bản từ Tống Phi Phi, Bách Linh miễn cưỡng xuống nước.
Bách Linh vừa mới xuống nước không lâu, nước ở giữa hồ bắt đầu sôi sục như đang được đun sôi.
Tôi lấy ra một nắm bùa phù đưa cho Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu, suy nghĩ một chút, rồi đưa thêm cho Tống Phi Phi một thanh kiếm gỗ đào, rồi mới cởi áo khoác ngoài, cầm một thanh kiếm đồng tiền nhảy xuống hồ.
"Ôi trời! Cô mặc đồ lặn từ khi nào vậy!!!"
Trước khi xuống nước tôi còn nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên trong trẻo của Tống Phi Phi.
Nhiệt độ nước rất thấp, dưới nước tối đen, thực sự không thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng tôi có thể mơ hồ cảm nhận được ba luồng khí đang đan xen vào nhau ở giữa hồ.
Bách Linh đang bị hai con thủy quỷ vây đánh!
Tôi nhanh chóng bơi về phía giữa hồ, đúng lúc này từ trên bờ vang lên một tiếng hét phấn khích: "Bách Linh tỷ, tránh ra!"
Tôi chỉ thấy Tống Phi Phi đứng trên đập, tay cầm một cái ná, dáng thẳng tắp, đang cố gắng nhắm vào giữa hồ.
Đây là, dùng ná b.ắ.n quỷ?