Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 67: Hồng Diễm Sát 7
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:01:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Haizz.”
Đúng lúc này, một tiếng thở dài u uất vang lên giữa không trung.
Tôi mừng rỡ ngẩng đầu.
Sư tôn.
Là sư tôn đến rồi!
Bóng đỏ lao vút qua tôi, xông thẳng ra bên ngoài.
Một lúc sau, tôi mới có thể cử động, lập tức quay đầu chạy theo.
Bên ngoài đất rung núi chuyển, như một trận động đất khủng khiếp.
Tôi cố giữ thăng bằng, vừa chạy tới cửa miếu thì thấy bầu trời lóe lên ánh sáng đỏ yêu dị.
Nửa bầu trời bị ánh đỏ nhuộm đỏ, trong đó xen lẫn ánh trắng quen thuộc.
Cuối cùng, ánh sáng trắng rực lên, chói đến mức không thể mở mắt.
Tôi buộc phải nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, mọi thứ vừa rồi đã biến mất, chỉ còn lại sư tôn mỉm cười đứng trước mặt tôi.
Bà nghiêng đầu nhìn tôi, bước lên sửa lại búi tóc lệch của tôi.
Đúng là sư tôn!
Trận chiến ở đạo quán lần trước, sư tôn nói sẽ bận việc, đợi thời gian nữa mới quay lại giúp tôi xử lý răng nanh ma cà rồng.
Ai ngờ bà vừa đi không lâu đã quay lại.
Sư tôn bảo, nghĩ đến chuyện đệ tử mình mang cặp răng nanh ma cà rồng, bà ngứa ngáy cả người, khó chịu vô cùng.
Đó chính là sư tôn mắc chứng sạch sẽ của tôi, mùi vị quen thuộc, sư tôn quen thuộc!
“Sư tôn, Hồng Diễm Sát bị diệt rồi sao?”
Tôi vui mừng lao tới.
Sư tôn sờ mũi: “Cũng coi như là diệt rồi.”
Tống Phi Phi đứng bên ra hiệu nháy mắt liên tục với tôi.
Tôi quay đầu lại, hít vào một hơi khí lạnh.
Tất cả thanh niên trong làng đều biến thành ông già hom hem, tóc bạc trắng, rụng sạch răng, tay chân run rẩy.
Chỉ cần đứng thôi, dường như đã tiêu hao hết sức lực.
“Khụ khụ,” sư tôn ho nhẹ, “Hồng Diễm Sát xuất thế, tất nhiên phải mang theo vài thứ.”
“Ta liền thuận tay để nó mang đi ít tinh khí và tuổi thọ.”
“Không cần quan tâm tiểu tiết, còn các con, mấy quỷ quái chạy từ đạo quán ra, bắt được bao nhiêu rồi?”
“Thanh Huyền, Thanh Vũ sư điệt bắt được không ít đấy.”
Tôi và Tống Phi Phi cúi đầu xấu hổ.
Sư tôn đến rồi lại đi rất nhanh, chỉ ở lại một lúc đã rời đi, tiện tay nhổ luôn gốc cây tử đằng yêu dị kia mang đi.
Trước khi đi, bà để lại một lời khuyên. Bà bảo tôi và Tống Phi Phi mở một tiệm lo hậu sự, chuyên giúp người làm tang lễ.
Hàng ngàn quỷ mị ẩn náu giữa hàng trăm triệu con người, chúng tôi tìm kiếm như mò kim đáy bể.
Chỉ khi tiếp xúc nhiều với người chết, mới có cơ hội tìm ra những thứ tà quái đó.
Tống Phi Phi sờ cằm, bắt đầu nghĩ tên cho tiệm tang lễ của chúng tôi:
“Tiệm tang lễ Tống Linh?”
“Ồ, Tống Linh, Tống linh hồn! Tên hay ghê, còn là chơi chữ nữa, hahaha, tôi đúng là thiên tài!”
Trong lúc Tống Phi Phi cười toe toét, một ông lão lảo đảo đi đến chỗ chúng tôi:
“Yêu quá, hai cô gái này yêu quá.”
Mồm móm mém rụng hết răng, nói chẳng rõ lời.
Tôi và Tống Phi Phi nhìn ông một hồi lâu mới nhận ra đó là Triệu Phú!
Ông ấy định nói là: “Yêu nữ, hai đứa này là yêu nữ.”
Răng rụng sạch rồi mà còn ráng chửi người ta.
“Tránh ra!”
Tống Phi Phi đẩy nhẹ một cái, Triệu Phú ngã lăn ra đất, hồi lâu không dậy nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-67-hong-diem-sat-7.html.]
“Làm sao! Muốn ăn vạ à?”
Tôi và Tống Phi Phi liếc nhìn nhau, giả vờ như không thấy gì, bước qua người ông ta mà đi.
Mười mấy ngôi làng quanh đây, tổng cộng hơn hai nghìn người, tất cả chỉ sau một đêm đều biến thành ông bà già.
Hơn nữa, trong mỗi ngôi làng, đều phát hiện ra nhiều phụ nữ bị bắt cóc, giam cầm.
Vụ án này kỳ quái đến mức khiến người ta không thể tin nổi, rất nhanh đã bị ém nhẹm đi.
Tôi và Tống Phi Phi cũng trở về nhà, trước khi về còn ghé qua khu Hạnh Phúc thành phố Giang.
“Cháu có thấy con gái ta tên là Đình Đình không?”
“Còn cháu, cháu có thấy con bé Đình Đình nhà ta không?”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Trước cổng khu là một công viên nhỏ, nhiều ông bà ngồi trò chuyện, chơi cờ.
Chúng tôi thấy một bà cụ tóc bạc, khoảng sáu mươi tuổi, không ngừng níu lấy người qua đường để hỏi.
Bên cạnh là một ông cụ đeo kính, dáng vẻ nho nhã, luôn xin lỗi những người bị bà cụ làm phiền.
“Cháu có thấy con gái ta, Đình Đình không?”
Bà cụ nắm lấy tay áo tôi, ánh mắt tuyệt vọng nhưng vẫn còn một tia hy vọng.
Tôi nghẹn ngào, mắt đỏ hoe:
“Cháu có thấy.”
Bà cụ run lên:
“Thật sao? Con bé nhà ta năm nay 21 tuổi, xinh lắm, mặt tròn tròn, cười lên có hai lúm đồng tiền.”
“Cháu thật sự thấy nó sao? Con bé còn chưa học xong mà, không biết nó chạy đi đâu nữa!”
Tôi siết chặt nắm tay:
“Cháu thấy cô ấy ở nước ngoài, cô ấy đi du học, giờ đã tốt nghiệp và đi làm rồi!”
“Tốt nghiệp rồi à? Có việc làm rồi à? Tốt quá, ta phải gọi ngay cho nó mới được, ở nước ngoài phải ăn uống đầy đủ, không biết nó có đủ tiền không nữa…”
Bà cụ quay người đi thật nhanh, bước chân nhẹ nhõm, mặt đầy vui sướng.
Ông cụ liếc nhìn tôi, cười buồn một cái rồi chạy theo vợ mình.
“Ôi, tội nghiệp quá ~”
Những ông bà xung quanh đều chen lên thở dài cảm thán.
“Ông Trần khổ thật, con gái mất tích năm 21 tuổi, vợ ông ấy phát điên luôn.”
“Đúng vậy, ngày nào cũng hỏi người ta có gặp con bé Đình Đình không, mất tích hơn chục năm rồi còn gì?”
Mọi người nhìn theo bóng hai ông bà rời đi, không khỏi xúc động.
Tôi và Tống Phi Phi cúi đầu, chẳng ai nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Tống Phi Phi mới khẽ hỏi:
“Linh Châu, có cách nào để Trần Đình về báo mộng không?”
Tôi cười khổ, lắc đầu:
“Không được đâu, Trần Đình đã đem linh hồn mình hiến tế cho Hồng Diễm Sát rồi, hồn phi phách tán.”
Tống Phi Phi thở dài:
“Tôi thậm chí còn có thể hiểu cho cô ấy, tuy điên loạn thật, nhưng một số tội ác... thực sự nên bị xóa khỏi mảnh đất này.”
Hai người trong tâm trạng nặng nề lặng lẽ trở về nhà.
Sau khi bàn bạc, tôi và Tống Phi Phi quyết định phát động một chiến dịch tìm người trên mạng.
Hễ nhà nào có người thân mất tích, chúng tôi đều sẵn sàng giúp tìm miễn phí.
Tà ma phải diệt.
Người sống, cũng phải cứu.
Để tiện tìm người, Tống Phi Phi còn lập hẳn một quỹ từ thiện, ép bạn bè quyên góp tài trợ.
Chuyện người thì để người lo.
Sau một thời gian bận rộn, tôi và Tống Phi Phi mở tiệm tang lễ theo lời sư tôn, chuyên làm tang sự.
Hôm ấy, tôi đang bận vẽ phù chú, Tống Phi Phi hí hửng chạy vào:
“Linh Châu, có khách rồi!”
“Tiệm tang lễ Tống Linh của chúng ta, cuối cùng cũng có đơn hàng đầu tiên rồi!”