Tống Phi Phi nghiêm túc nhìn tôi, rõ ràng không đùa.
Tôi gõ đầu cô ấy: "Nói bậy. Làm vậy động tĩnh quá lớn."
Từ khi nhập đạo môn đến nay, sư phụ luôn dạy tôi phải trừ tà diệt quỷ, bảo vệ nhân gian.
Nhưng lòng người đôi khi còn đáng sợ hơn yêu quái.
Làng này có thật sự bình yên, hay chỉ là địa ngục cải trang?
Tống Phi Phi tức giận đá vào giường:
"Phụ nữ trong làng này đều bị nhốt trong mấy cái phòng như thế này sao?"
"Từng ấy năm họ sống kiểu gì?"
Đến giờ cơm tối, Lưu Bình nói thêm: phụ nữ không ngoan sẽ chỉ được ăn hai ngày một bữa.
Chỉ có ai cực kỳ ngoan ngoãn mới được ăn no nửa bụng mỗi ngày.
Chăn đệm trên giường bẩn thỉu đến mức bốc mùi, nền nhà phủ lớp bụi dày, không có chỗ nào sạch sẽ.
Chúng tôi chỉ biết đứng như hai khúc gỗ, chờ đến khi hai gã kia ăn tối xong mới kéo từng người vào phòng.
Sau đó...dưới tác động của chúng tôi, họ ngủ say như heo chết.
Làng này đúng là có vấn đề. Để không đánh rắn động cỏ, tạm thời tôi tha cho họ.
Tôi và Tống Phi Phi ra khỏi phòng, rồi đánh ngất mẹ hai gã kia.
Sau đó Tống Phi Phi lao vào bếp: "Cái quái gì thế này?!"
Cuối cùng, chúng tôi mỗi người cầm một bắp ngô, vừa ăn vừa chảy nước mắt.
Trên đường bị bắt về đây, chúng tôi nhịn đói suýt chếc rồi.
Quét sạch thức ăn trong bếp, chúng tôi mới thấy như được sống lại.
"Phi Phi, đi nhà Lưu Bình thôi."
Lưu Bình là con dâu tộc trưởng, ở trong căn nhà to nhất nằm giữa làng.
Chúng tôi lén lút lần mò trong bóng đêm, cả làng không có đèn đường, cũng chẳng ai nuôi chó.
Dưới ánh trăng, ngôi làng im phăng phắc như làng ma bỏ hoang.
Vào đến sân nhà Lưu Bình, Tống Phi Phi thở phào một hơi.
Tôi lập tức bịt miệng cô ấy lại.
Lưu Bình là xác sống, cực kỳ nhạy cảm với sinh khí của con người.
Muốn tránh bị phát hiện, khi đã vào sân nhà bà ta, chúng tôi không thể để lộ chút hơi thở nào.
Chúng tôi cố đè thấp hơi thở, từng bước lặng lẽ tiến đến trước phòng chính, ánh đèn trong phòng còn sáng, ánh sáng vàng ấm phủ một nửa không gian.
Tôi và Tống Phi Phi cẩn trọng thò đầu nhìn vào qua cửa sổ.
Chỉ thấy Lưu Bình ngồi một mình trong phòng, trước mặt là một bộ dụng cụ khâu vá.
Bà ta c//ởi sạch quần áo, tôi lập tức bịt miệng Tống Phi Phi lại.
Quả nhiên, cô ấy định hét lên, nhưng âm thanh bị tôi chặn lại trong lòng bàn tay.
Cảnh tượng trong phòng quá kinh hoàng.
Da thịt trên người Lưu Bình đã thối rữa, khô quắt lại, phần n.g.ự.c trái còn lộ ra cả xương trắng.
Bà ta đang cẩn thận dùng kim chỉ khâu từng mảng da bung ra lại.
Trên lưng bà ta là những đường chỉ đen dày đặc, ngoằn ngoèo như một con rết khổng lồ.
Tôi nuốt nước bọt. Quá ghê tởm. Sao không dùng chỉ màu da mà phải dùng chỉ đen vậy chứ?
Khâu xong thân thể, Lưu Bình thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-63-hong-diem-sat-3.html.]
Lúc này tôi mới để ý, trên ghế bên cạnh có một cái nôi. Trong nôi là một bé gái đang ngủ, mặt trắng bệch như x//ác chết.
Lưu Bình bế đứa bé lên, khe khẽ hát ru.
Bà ta lắc nhẹ đứa bé, từng làn khói trắng mỏng manh từ thân thể bé tỏa ra, dần dần thấm vào người Lưu Bình.
Vết thối rữa trên da thịt bà ta bắt đầu hồi phục, làn da trở nên hồng hào trở lại.
Không lâu sau, Lưu Bình đặt đứa bé xuống, mãn nguyện thở dài.
Gương mặt bà ta hồng hào như người sống, còn đứa bé trong nôi thì đã không còn hơi thở.
Tôi và Tống Phi Phi lặng lẽ rút lui khỏi sân.
Tống Phi Phi buồn bã cúi đầu: "Linh Châu, tại sao cậu không cứu đứa bé đó?"
Tôi ngẩng đầu nhìn trăng:
"Không cứu được nữa rồi. Sinh khí của cô bé đã bị hút sạch. Dù có cướp lại từ tay Lưu Bình thì cũng chẳng sống được bao lâu."
Tống Phi Phi lau nước mắt: "Lưu Bình rốt cuộc là loại yêu quái gì vậy?"
"Bà ta không phải yêu. Nhưng trong làng này, chắc chắn có yêu."
Lưu Bình là một hồn phách cư ngụ trong xác chết, có thể hút tinh khí trẻ nhỏ là nhờ bà ta có một nửa yêu đan.
Tống Phi Phi trừng mắt:
"Chẳng phải từ khi lập quốc thì không cho thành tinh nữa sao? Thế giới này thật sự vẫn có yêu quái à?"
Tôi gật đầu: "Động vật tu luyện thành yêu gọi là yêu quái. Thực vật hoặc vật vô tri tu luyện thành tinh gọi là tinh quái. Người c.h.ế.t hóa thành quỷ. Ngoài ra còn có nhiều thứ như thi, lệ, u linh... nói chung là rất nhiều."
Ngôi làng này nằm trong núi sâu rừng rậm, cây cối cổ thụ hàng ngàn năm tuổi, nếu có vật thành tinh thành yêu ở đây cũng không có gì lạ.
Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định thống kê số phụ nữ bị giam trong làng để chuẩn bị giải cứu.
Căn nhà bên cạnh tộc trưởng khá lớn, chúng tôi dễ dàng trèo vào.
Từ gian nhà phía đông vang lên tiếng la hét đau đớn. Một lát sau, tiếng hét tắt hẳn. Cánh cửa bật mở, một người đàn ông cài quần, vẻ mặt thỏa mãn bước ra.
"Đồ khốn kiếp!"
Tôi phải giữ chặt Tống Phi Phi đang muốn lao vào:
"Bình tĩnh."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Đợi hắn rời đi, chúng tôi bò tới cửa sổ.
Trong phòng không có đèn, chỉ thấy lờ mờ một thân hình gầy trơ xương nằm trên giường.
Tống Phi Phi khẽ gọi:
"Này, cô tên gì?"
Giọng nói xa lạ nhưng trong trẻo vang lên, người phụ nữ ngạc nhiên ngồi bật dậy, lảo đảo đi đến cửa sổ.
Lúc này tôi mới thấy cô ấy đi khập khiễng, có vẻ là bị thương ở chân.
Vừa thấy chúng tôi, cô ấy nắm chặt song sắt, dọa Tống Phi Phi giật mình.
Tôi rút trong người một bắp ngô đưa cho cô ấy:
"Ăn đi. Cô cũng bị bắt tới đây à? Tên cô là gì?"
Người phụ nữ không trả lời, vội vàng ăn ngấu nghiến, suýt nghẹn đến trợn mắt.
Một lúc sau, cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt khó lường: "Hai người là người mới tới hôm nay à?"
Tống Phi Phi gật đầu, nắm lấy tay cô ấy:
"Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ cứu cô ra ngoài."
"Ra ngoài?"
Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.