Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 60: Thất Tinh Liên Quan 7
Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:59:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Phi Phi cười gian, cô nàng theo tôi học võ một thời gian, tiến bộ thần tốc.
Chớ nói mười chiêu, đánh qua hai chiêu mà Lưu Hoan Hoan còn trụ được thì coi như Phi Phi đã nương tay rồi.
Tống Phi Phi hô một tiếng, cả đám người lái xe quay lại núi.
Tôi nhìn đoàn xe hoành tráng, ô kìa — còn có cả xe xúc, xe ủi đất, người không biết còn tưởng chúng tôi đi giải tỏa mặt bằng.
Lưu Hoan Hoan đeo đầy pháp khí mua từ Tống Phi Phi, trong lòng cũng an tâm hơn nhiều.
Tôi bày Tru Quỷ Trận trong sân, dẫn hai cô ấy vào trong biệt thự.
Ban ngày, nhưng căn biệt thự vẫn âm u rợn người.
Tôi cầm la bàn đi một vòng tầng một, không thấy gì lạ.
“Nhà cô có tầng hầm không?”
Lưu Hoan Hoan lắc đầu: “Không có, biệt thự này ba tầng, hai sân.”
Tôi tiếp tục dò la bàn, khi đến phòng phía tây bắc thì kim chỉ quay loạn xạ.
“Dưới này chắc chắn có thứ gì đó. Gọi người dỡ giường lên.”
Khi giường được chuyển ra, tôi gõ sàn, quả nhiên phía dưới rỗng.
Tống Phi Phi gọi người cạy nền, một cánh cửa gỗ có vẽ bùa chú nhanh chóng lộ ra.
Tôi nhìn kỹ, là gỗ đào cổ.
“Hừm, bảo là không có tầng hầm?”
Lưu Hoan Hoan cúi đầu im lặng. Tôi ra hiệu cho Phi Phi mở cửa.
Cửa vừa hé ra một khe, một bóng đen lao vụt ra.
Tôi nhìn vật bị lưới bắt lại, là một đứa trẻ đen sì, cỡ lòng bàn tay, lăn lộn trong lưới.
Linh cảm chẳng lành lại trỗi dậy.
Tống Phi Phi lấy hai đèn pha công suất lớn, chúng tôi đi xuống tầng hầm tối đen như mực.
***
Tầng hầm rất rộng, gần như một sân bóng rổ mini.
Khi ánh đèn quét tới, Tống Phi Phi đứng ngây người.
Trên mặt đất xếp thẳng hàng bảy cỗ quan tài đỏ thẫm, sắp xếp theo hình sao Bắc Đẩu.
Trong không gian lạnh lẽo u tối, khiến người ta dựng tóc gáy.
“Xì hà~”
Một tiếng hút khí vang lên giữa tôi và Phi Phi. Tống Phi Phi giật mình suýt ngã.
“Má! Lưu Hoan Hoan, cô xuống làm gì!”
Lưu Hoan Hoan cầm đèn pin, c.h.ế.t trân nhìn cảnh trước mặt.
Tôi soi từng cỗ quan tài: “Thất Tinh Liên Quan, t.h.i t.h.ể ở trong chắc chắn sẽ hóa sát.”
“Kẻ nào đó... định nuôi một thứ rất khủng khiếp.”
May mà tôi và Phi Phi phát hiện kịp, nếu kéo dài, sẽ rất khó xử lý.
“Không thể để lại. Đem lên hết, đốt.”
Lưu Hoan Hoan phất tay, cho đập luôn bức tường phía tây bắc.
Xe xúc tiến vào đào hố, phá nền, suýt nữa san bằng cả căn phòng.
Tầng hầm sáng bừng lên, bảy cỗ quan tài hiện rõ trong ánh sáng.
Tôi đặt tay lên quan tài, thấy lòng mình nặng trĩu.
Quan tài đặt ở vị trí sao Bắc Đẩu được đưa lên sân đầu tiên.
Ngay khi chạm đất, nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, trong sân xuất hiện mấy luồng gió xoáy nhỏ không rõ từ đâu thổi tới.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi bảo mọi người mở nắp quan tài, bên trong quả nhiên là một phụ nữ đang mang thai.
Cô ấy mặc áo quần thời dân quốc, th//i th//ể không hề phân hủy, gương mặt vẫn còn nét hồng hào.
Tôi đưa tay vào quan tài, phát hiện bên đầu cô ấy có một phong thư.
Lá thư đã úa vàng, tôi vừa mở ra đọc thì Tống Phi Phi đã ghé vào xem:
“Má ơi, cầm thú thật sự!”
Người viết thư là Trương quản gia của nhà họ Lưu.
Trong thư nói rõ: Nhị thiếu gia nhà họ Lưu rất thích phụ nữ có chồng, đặc biệt là những người có sắc vóc. Hắn mà để ý ai, nhất định sẽ tìm cách chiếm đoạt, kể cả người đang mang thai.
Bảy xác nữ dưới tầng hầm đều từng là nạn nhân của hắn.
Trong đó, bốn người không mang thai thì tự sát, ba người còn lại có thai đều bị hắn hại ch//ết.
Người phụ nữ mang thai to nhất chính là cháu gái của Trương quản gia.
Lưu nhị thiếu tựa vào thế lực trong nhà lớn, không coi mạng người nghèo khổ ra gì.
Hắn ném cho quản gia một đống bạc để “giải quyết hậu quả”, nhưng quản gia lại lén giấu th//i th//ể, đưa về căn biệt thự này, bày Thất tinh liên quan, thi hóa sát.
Bởi biệt thự này từng là tổ trạch của nhà họ Lưu.
Khi những mẫu tử sát và nữ sát kia thành hình, huyết mạch nhà họ Lưu sẽ không còn ai sống sót.
Tay Lưu Hoan Hoan run rẩy đến mức suýt không giữ được tờ giấy:
“Lưu nhị thiếu đó... đúng là bác hai của ông nội tôi...”
“Nhưng mà... nhưng mà Lưu Hồng Thịnh cũng là người nhà chúng tôi... chẳng lẽ... anh ta muốn diệt cả nhà luôn sao?”
Tống Phi Phi gật đầu:
“Tôi thấy anh họ kia của cô đầu óc không tỉnh táo lắm. Chắc chắn bị ai đó lừa rồi.”
“Hắn tưởng trong nhà chỉ có một con lệ quỷ, muốn mượn tay nó g.i.ế.c cô, không ngờ phía sau còn là cả một trận pháp như này.”
Lần này, Tống Phi Phi đoán trúng thêm một cú nữa.
Khi từng cỗ quan tài được dỡ lên, ánh mắt của Tống Phi Phi nhìn Lưu Hoan Hoan càng thêm khinh bỉ:
“Hừ, nhà họ Lưu.”
Tôi vỗ vỗ quan tài, nhìn Lưu Hoan Hoan:
“Trước đây những xác này bị tr//ấn trong trận pháp nên nhà cô mới yên bình.”
“Một khi tôi thiêu chúng, chúng sẽ tan thành tro bụi, nhưng... nghiệp chướng sẽ đổ lên đầu phân chi nhị phòng nhà các cô.”
“Dù cô là đại phòng, nhưng vẫn chung huyết thống, khí vận cũng sẽ bị liên lụy.”
Lưu Hoan Hoan hít sâu một hơi: “Đốt đi. Có báo ứng gì cũng là nhà tôi đáng phải chịu.”
Tôi cũng bắt đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt khác.
Tống Phi Phi bĩu môi:
“Cô tưởng tôi không biết hả? Đại phòng, nhị phòng, tam phòng nhà các cô tranh gia sản suýt đánh nhau rồi còn gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-60-that-tinh-lien-quan-7.html.]
“Làm ơn đừng bày đặt bộ mặt ‘vì đại nghĩa diệt thân’ nữa.”
Lưu Hoan Hoan cuối cùng cũng không nhịn nổi, khoé miệng cong lên:
“Má nó, mấy gã nhị phòng đúng là lũ háo sắc đói khát, toàn là bản sao của lão nhị tổ...”
“Thượng lương bất chính, hạ lương tất loạn. Đáng đời!”
Tất cả quan tài đều được đưa lên sân, các th//i th//ể nữ cũng hiện nguyên hình.
Thi thành sát – không mục, không thối.
Cô gái nhỏ nhất trông chỉ mười tám, người lớn nhất xấp xỉ bốn mươi.
Từ thiếu nữ mới lớn đến phụ nữ trung niên, tất cả đều từng có thể sống một cuộc đời yên ổn, nhưng lại vì dục vọng của Lưu nhị thiếu mà phải c.h.ế.t thảm.
Tống Phi Phi cúi đầu, nắm lấy tay tôi: “Không thể siêu độ được sao?”
Tôi thở dài: Xác hóa sát, hồn không lìa thân.
Chỉ còn cách thiêu hủy, không còn lối nào khác.
Người là dương, quỷ là âm, người có dương quan đạo, quỷ có âm gian lộ.
Duy chỉ có quỷ sát là nghịch thiên hóa sát, không thể dung nạp, một khi bị đốt, sẽ tan biến hoàn toàn, đến cả cơ hội chuyển sinh cũng không có.
Quản gia Trương bị thù hận che mờ mắt, cưỡng ép chuyển phong thuỷ biệt thự thành đất dưỡng thi, bày Thất Tinh Liên Quan, nghiệp chướng chồng chất.
Tống Phi Phi mặt trầm ngâm, sai người chất củi, tất cả đều phải là gỗ đào trăm tuổi, bình thường lửa thường không thiêu nổi thi sát.
Lửa vừa bùng lên, núi rừng vang vọng từng tiếng ai oán thê lương.
Tôi siết tay nhìn cảnh trước mặt, lòng nghẹn như có bông nhét vào tim.
Xử lý xong chuyện nhà họ Lưu, hôm sau Tống Phi Phi hí hửng cầm điện thoại đến:
“Linh Châu! Có vụ lớn này!”
Nghe bảo đêm qua nhà nhị phòng nhà họ Lưu xảy ra chuyện.
Lưu nhị gia do tửu sắc quá độ, chỉ để lại một con trai độc đinh, chính là ông bác của Lưu Hoan Hoan.
Người này vốn làm địa ốc, nhưng mê gái nên đổ hết gia sản vào giới giải trí, giờ đã là cá mập trong ngành. Tối qua, ông ta bị tai nạn xe, chú thì té cầu thang gãy chân.
Hai anh họ của cô ta càng thảm – một bị ngựa đá vỡ bụng, một bị sầu riêng rơi trúng vai khi đi ngang cao ốc.
Lúc nhà họ Lưu còn đang rối như canh hẹ thì bên nghĩa trang gọi đến: Bia mộ của nhị tổ gia... nứt đôi.
Nhờ Lưu Hoan Hoan giới thiệu, tôi mặc đạo bào, cầm la bàn bước vào nghĩa trang nhà họ Lưu.
Đúng thật là nhà giàu, nghĩa trang của họ được thiết kế như vườn thượng uyển, hoa cỏ rậm rạp, cây cối xanh um.
Mộ bia của nhị tổ gia... nứt ngay giữa, đường nứt thẳng như kẻ cắt.
Đàn ông nhị phòng ai cũng vào viện, giờ người đứng ra gánh vác là bố của Lưu Hoan Hoan.
Khi thấy tôi, ông ấy không giấu được vẻ dè chừng.
Chuyện biệt thự rõ ràng không qua mắt được ông ta, dù sao cũng c.h.ế.t một lúc bốn người giúp việc.
Toàn bộ camera trong biệt thự đều do ông ấy lo xử lý, nghe nói nhà họ Lưu cũng bồi thường cho người nhà bốn bà giúp việc một khoản không nhỏ.
“Linh Châu Đạo trưởng, con bé Hoan Hoan nhà tôi còn non dại, nếu có điều gì thất lễ...”
Ông Lưu cúi đầu vái, cẩn thận đưa cho tôi một chiếc thẻ.
“Một việc không nhờ hai chủ, lần này lại phiền đến đạo trưởng.”
Người có tiền đúng là biết nói chuyện.
Tôi cầm la bàn đi một vòng quanh mộ: “Dời mộ nhị tổ gia đi.”
“Nếu nhà họ Lưu còn giữ tộc phổ thì mở từ đường, khấn cáo trời đất, trục xuất ông ta khỏi gia phả.”
Mặt ông Lưu biến sắc. Tống Phi Phi cũng sửng sốt.
Tôi vỗ vỗ bia mộ:
“Chắc Lưu Hoan Hoan đã đưa thư cho ông đọc rồi.”
“Những việc lão nhị làm thật sự mất hết nhân tính. Oán khí của bảy th//i th//ể kia sẽ tụ về nhà họ Lưu. Oán khí một ngày còn chưa tan, tai họa sẽ không dứt.”
“Hãy tách ông ta khỏi phần mộ tổ tiên, dựng riêng mộ khác.”
“Sau đó mở từ đường, ghi tên trục xuất khỏi gia phả, như vậy con cháu mới còn đường sống.”
“Khi mọi việc xong xuôi, hãy xây cầu đắp đường, tích đức hành thiện.”
“Khi oán khí thi sát tan hết, nhà họ Lưu sẽ lại yên ổn.”
Ông Lưu lau mồ hôi, mặt tối sầm:
“Nhưng đó là tổ tiên, sao có thể không nhận?”
Tôi nhướng mày: “Tuỳ ông thôi. Một họ Lưu không viết nổi hai chữ khác nhau.”
“Miễn là nhị tổ gia còn ở đây, toàn bộ người nhà họ Lưu sẽ không được yên thân.”
“Máu càng gần, hại càng sâu. Giữ tổ tông hay giữ con cháu, ông tự mà chọn.”
Ông Lưu lùi một bước, trẹo chân, ngồi bẹt xuống đất, đập mông, cuối cùng phải gọi xe cấp cứu.
Nghe nói sau khi ra viện, bố của Lưu Hoan Hoan lập tức cho người dời mộ của nhị tổ gia khỏi khu nghĩa trang nhà họ Lưu.
Tống Phi Phi cầm điện thoại hí hửng đưa cho tôi xem ảnh Lưu Hoan Hoan đăng lên vòng bạn bè.
Ảnh là cảnh Vương Thiến Nhiên và Trình Diễn Bân ôm nhau tình cảm dưới chân núi tuyết, kèm dòng chữ:
“Chúc mừng bạn thân và bạn trai cũ của tôi. Cưới nhớ gửi thiệp nhé.”
Quả nhiên, chiêu của Lưu Hoan Hoan vẫn có chút khác biệt.
Ánh mắt Tống Phi Phi sáng rực tò mò: “Biết ai gửi ảnh cho cô ta không?”
“Vương Thiến Nhiên tự gửi!”
Chậc, đúng là nhà giàu.
Gần đây Tống Phi Phi bận túi bụi, chạy khắp nơi hóng chuyện nhà họ Lưu, còn tích cực hơn cả đám phóng viên.
Tôi đang nghiền ngải cứu làm hương dẫn hồn, thì cô nàng lại hí hửng cầm điện thoại chạy tới:
“Linh Châu! Lại có tin hot! Lưu Hoan Hoan sáng nay đi tìm anh họ Lưu Hồng Thịnh, chơi một trận lớn!”
“Cái biệt thự đó vốn là của nhị phòng, sau bán cho đại phòng bọn họ. Hắn nghe đâu có lệ quỷ trong nhà, nên bày trò để Lưu Hoan Hoan nhận căn nhà.”
“Cô ta tra ra rồi. Đoán xem ai là người mách cho hắn tin đó?”
Tôi đang cẩn thận nghiền lá ngải, chẳng buồn ngẩng đầu:
“Họ Trương chứ ai.”
Tống Phi Phi đập bàn cái rầm:
“Má ơi! Linh Châu! Cậu là Thánh thật rồi! Đúng là hậu nhân của quản gia Trương năm xưa!”
Cô ấy vừa đập xong, bột ngải cứu bay tung toé, rơi đầy mặt đất.
Tống Phi Phi hốt hoảng quay đầu chạy, tôi tiện tay với lấy cây gậy:
“Tống Phi Phi! Hôm nay không đánh gãy chân cậu, tôi không mang họ Lục nữa!”