Nơi này không phải chỉ nuôi thi sát bình thường, mà là mẫu tử thi.
Phụ nữ mang thai đến tháng sinh, khi sinh nở gặp khó mà tử vong, một x//ác hai mạ//ng, khả năng rất cao sẽ hóa thành mẫu tử sát. Đứa bé đã đủ tháng đủ ngày, vốn dĩ chỉ còn chờ ra đời, lại c.h.ế.t trong bụng mẹ, oán khí ấy... đương nhiên ngút trời.
Tống Phi Phi hít ngược một hơi lạnh, tôi từng kể với cô ấy rất nhiều về sự đáng sợ của mẫu tử sát.
Đám người Lưu Hoan Hoan đã hoàn toàn c.h.ế.t lặng, đặc biệt là Lưu Hoan Hoan. Cô ta ngồi bệt dưới đất, đờ đẫn một lúc rồi bỗng hét toáng lên:
“Họ... Họ dám gi//ết người! Còn giấu b//om trong bụng dì Tống nữa! Họ điên rồi!”
Tống Phi Phi không nhịn nổi nữa, lao tới túm cổ áo Lưu Hoan Hoan, giáng cho hai bạt tai:
“Con mẹ mày, chị đây chịu sự ngu ngốc của mày đủ rồi!”
“Nhà mày có quả b.o.m nào làm phụ nữ bụng to được hả? Bom nào? Bom đàn ông làm à?!”
“Đó là mẫu tử sát, là quỷ! Trừng to con mắt chó của mày mà nhìn cho kỹ vào!”
Lưu Hoan Hoan là tiểu thư nhà giàu, đương nhiên vừa tự tin vừa kiêu ngạo.
Nhưng người càng tự tin, lại càng cố chấp, càng khó chấp nhận những điều bản thân không tin.
Cô ta bị Tống Phi Phi đánh cho mơ màng, ngồi bệt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Đến lúc đó, những người khác mới bắt đầu phản ứng lại. Chẳng mấy chốc, cả căn biệt thự vang lên từng đợt la hét chói tai.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Không ngoài dự đoán, hai người giúp việc còn lại trong bếp cũng... không qua khỏi.
Một lúc ch//ết bốn người, tôi thấy rất áy náy.
Là tôi đã quá coi thường nơi này, lẽ ra ngay từ đầu phải ép tất cả rời khỏi căn biệt thự này.
Tôi cứ nghĩ phải đến giờ Tý (23h) thì đám quỷ sát mới hiện hình, không ngờ lại xuất hiện sớm như vậy.
Trời vẫn còn nóng hầm hập, mới giờ Tuất, đất còn đầy dương khí, theo lý thì tà ma chưa nên xuất hiện...
Tôi đảo mắt nhìn quanh. Đám cậu ấm cô chiêu này, người thì ngu, người thì nhát, kẻ thì vô dụng...
“Tất cả đi theo tôi ngay. Phi Phi dẫn đường, tôi chặn hậu, lập tức xuống núi.”
Mẫu tử sát cực kỳ tàn độc, nếu chỉ có tôi và Phi Phi thì không sao, nhưng với chừng này người, tôi không chắc có thể bảo vệ được hết. Phải đưa bọn họ rời khỏi đây đã, trưa mai quay lại xử lý mẫu tử sát sau vậy.
Lúc này không ai còn chần chừ nữa, lũ lượt chạy về phía chúng tôi.
Lưu Hoan Hoan im lặng đi sau Tống Phi Phi, tôi cột vào tay từng người một sợi dây đỏ làm từ gân chó mực thượng hạng, nhuộm chu sa, rồi ngâm trong huyết chó đen suốt chín ngày.
Thứ này có thể trừ tà, tránh sát khí, ngăn quỷ ám thân.
“Ai thấy dây đỏ của người bên cạnh đứt, lập tức báo cho tôi.”
Dây đứt, tức là bị quỷ nhập.
Chuyến xuống núi này... e rằng không dễ.
Tống Phi Phi cầm đèn pin đi đầu, lúc này Vương Thiến Nhiên sợ đến mất hồn, chẳng còn để ý gì nữa, cứ dính lấy Trình Diễn Bân.
Cô ta nhiều lần cố nắm tay Trình Diễn Bân, rõ ràng đang tìm chỗ dựa.
Nhưng Trình Diễn Bân thì lại rất kiêng kỵ Lưu Hoan Hoan, dù sao thì hoàn cảnh nhà họ cũng cách nhau một trời một vực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-58-that-tinh-lien-quan-5.html.]
Hắn tốn bao công sức mới cặp được Lưu Hoan Hoan, đến lúc báo chí đăng tin hắn và cô ta đang hẹn hò, cổ phiếu nhà hắn lập tức tăng gần 10 điểm. Thế nên khi Vương Thiến Nhiên dính lấy lần nữa, hắn đẩy cô ta ra thẳng tay.
Lúc hai người giằng co, không ai chú ý dây đỏ trên tay Vương Thiến Nhiên bị vướng vào đồng hồ của Trình Diễn Bân.
Cô ta bị đẩy qua một bên, dây đỏ lặng lẽ rơi xuống đất.
Cả nhóm bước đi trong màn đêm, chẳng mấy chốc đã đến chỗ cây thông đổ lúc nãy.
Tống Phi Phi trèo lên cây, đỡ từng người vượt qua, đi được một đoạn, thì lại thấy... một cây thông y hệt chắn ngang đường.
Gặp phải quỷ đả tường rồi.
Ngay cả tôi cũng bị vây, chứng tỏ đây không phải loại tà ma bình thường.
Tôi cầm đèn pin quét xung quanh, chợt giật mình, hình như thiếu mất một người.
“Phi Phi!”
Tôi gọi Tống Phi Phi, lòng chùng xuống.
Vương Thiến Nhiên... biến mất rồi.
Tôi còn đang do dự thì Trình Diễn Bân đã lao đến trước mặt tôi:
“Linh Châu Đạo trưởng, chúng ta đi thôi.”
“Vương Thiến Nhiên chỉ có một mình, chúng ta nhiều người thế, không đáng liều mạng vì cô ta!”
Tống Phi Phi nổi đóa: “Con mẹ nó, dù sao cũng là tiểu tình nhân của anh, lòng dạ anh cũng ác độc quá rồi đó!”
Trình Diễn Bân lúng túng liếc Lưu Hoan Hoan, rồi gào lên với Phi Phi: “Tống Phi Phi cô đừng phỉ báng tôi! Tôi với Vương Thiến Nhiên trong sạch! Chẳng có gì cả!”
Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn: “Được rồi, đừng cãi nữa. Mấy người ở lại đây. Tôi đi tìm Vương Thiến Nhiên.”
Trình Diễn Bân kéo tôi lại không cho đi, rõ ràng hắn đã sợ đến phát khiếp.
“Cô không thể đi! Cô mà bỏ chúng tôi lại... Vương Thiến Nhiên c.h.ế.t thì chết, nhưng còn cả đám chúng tôi ở đây mà!”
Hắn dùng hết sức giữ lấy tay tôi.
Tôi chỉ thấy buồn cười: “Ai bảo mấy người sẽ chết?”
Đám người còn đang cãi cọ thì... một giọng nữ cất lên từ thân cây:
“Bé con ngoan~ mau ngủ đi~ trong mơ sẽ có mẹ đi cùng con~”
Chúng tôi thấy Vương Thiến Nhiên đứng trên thân cây, trong tay ôm một đứa bé đen ngòm.
Cô ta khe khẽ hát ru, trên mặt là nụ cười dịu dàng đầy tình mẫu tử.
Trình Diễn Bân lập tức buông tay, chui thẳng ra sau lưng tôi.
Tống Phi Phi lườm hắn muốn lòi mắt: “Lưu Hoan Hoan, mắt mù à, tìm đâu ra cái đồ bỏ đi này thế?!”
Đúng lúc đó, Vương Thiến Nhiên ngẩng đầu lên.
Cô ta nhìn Trình Diễn Bân, cười thảm: “Anh Bân, anh thực sự muốn tôi c.h.ế.t sao?”
“Anh quên rồi à? Chúng ta cùng đi Maldives, cùng ngắm hoa anh đào ở Nhật, xem tuyết trắng ở Trường Bạch Sơn.”
“Anh nói với tôi, anh đến với Lưu Hoan Hoan là vì gia đình ép buộc, người anh yêu thật sự là tôi!”