Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 56: Thất Tinh Liên Quan 3
Cập nhật lúc: 2025-05-17 13:59:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Mùi này khiến người thường sinh ra ảo giác đủ kiểu, xem đi rồi sẽ hiểu.”
Trên người tôi và Tống Phi Phi đều đeo không ít pháp khí trừ tà trừ uế, nên không bị ảnh hưởng, nhưng người khác thì không may mắn vậy.
Khi cánh cửa phòng mở ra, khói đen tản đi, quả nhiên đám người bắt đầu có dấu hiệu bất thường.
Người đầu tiên chạm vào nấm – Lưu Nhạc, đứng đờ ra nhìn đám nấm, rồi ánh mắt dần trở nên hung dữ tàn độc.
Hắn giơ hai tay lên như đang bóp cổ một người vô hình: “Con đàn bà đê tiện! Đi c.h.ế.t đi! Tao gi//ết mày!”
Tống Phi Phi lùi một bước đầy cảnh giác, móc điện thoại ra nghiêm túc quay phim.
Trình Diễn Bân thì lại sờ tường, miệng lẩm bẩm: “Đây là giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần Tập đoàn Lưu thị sao, ha ha, không uổng công tao làm trâu làm ngựa cho cái n.g.ự.c phẳng c.h.ế.t tiệt Lưu Hoan Hoan bao năm nay!”
Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau.
Thú vị đây.
Vương Thiến Nhiên bình thường chị em thân thiết nhất với Lưu Hoan Hoan lúc này soi gương mặt mày vặn vẹo:
“Hừ, Lưu Hoan Hoan, cô coi thường tôi phải không, chê công ty nhà tôi chỉ làm nội thất.”
“Cô ghét tôi, nhưng bạn trai cô – Trình Diễn Bân lại thích tôi c.h.ế.t đi được!”
“Không soi gương mà xem thân mình đi, trước phẳng sau cũng phẳng, nếu nhà cô không có tiền thì đàn ông nào thèm để mắt!”
Tôi và Phi Phi nghe đến đây quay đầu nhìn Lưu Hoan Hoan, chỉ thấy cô ta dạng chân trái nắm hờ, tay phải múa lên như cưỡi ngựa:
“Tôi là con gái thì sao, một ngày nào đó các người sẽ phải quỳ dưới chân tôi!”
“Chỉ có tôi mới đưa Tập đoàn Lưu thị lên đỉnh cao, các người đều là phế vật, một lũ phế vật!”
“Chậc, nhà giàu thật khác người.”
Tống Phi Phi có chút không phục.
“Nhà tôi cũng đâu có đến nỗi nào, ít ra không lắm trò ti tiện như vậy.”
Sau này những lời đó đã tự vả vào mặt cô ấy rất nhiều lần.
Đấu ngải, nuôi tiểu quỷ, tình cổ, phong thủy trận pháp...đủ trò. Nói chung là người nhà Tống Phi Phi đủ để tổ chức cả đại hội pháp thuật.
Quay phim xong, Tống Phi Phi ngẩng đầu hỏi tôi: “Làm sao để đám người này tỉnh lại?”
“Rất đơn giản, dùng m.á.u ngón giữa chấm lên ấn đường họ là được.”
Khí độc của Thi Sát Huyễn Cô tuy lan nhanh nhưng độc tính không mạnh.
Vạn vật sinh khắc, chính khí áp tà, m.á.u ngón giữa chứa dương khí mạnh, có thể khắc chế độc khí.
Tống Phi Phi gật đầu, gần cô ấy nhất là Trình Diễn Bân, cô ấy kéo ngón giữa hắn rạch một đường.
Sau khi chấm m.á.u vào trán, Trình Diễn Bân là người đầu tiên tỉnh lại, ngơ ngác nhìn tôi và Phi Phi đầy hoang mang.
Lúc này Lưu Hoan Hoan vẫn cưỡi ngựa, còn Vương Thiến Nhiên thì vẫn lải nhải trong gương về việc Trình Diễn Bân mê mẩn thân thể mình.
“Phỉ báng tôi! Cô ấy phỉ báng tôi!”
Trình Diễn Bân sợ đến mức nhảy dựng lên, mặt đỏ phừng phừng, ánh mắt né tránh.
“Thôi hét cái gì, Lưu Hoan Hoan giờ không nghe thấy đâu, mau đi chấm m.á.u lên trán mấy người kia giải độc đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-56-that-tinh-lien-quan-3.html.]
Trình Diễn Bân vội vã chạy tới chấm m.á.u cho Vương Thiến Nhiên, quay đầu mờ mịt hỏi: “Ấn đường ở đâu?”
Một đám người, mỗi người có một vết m.á.u trên trán ngồi ủ rũ trên sofa, ai nấy mặt mày đều ngượng ngập.
Lưu Hoan Hoan đập bàn đứng dậy: “Trong phòng này chỉ có hai người các cô không sao, Tống Phi Phi, có phải cô giở trò không!”
“Tôi biết mà, chắc chắn là cô bỏ thuốc ảo giác vào nước!”
Nghe đến đây, mọi người đều ngẩng đầu, bộ dạng như vừa ngộ ra chân lý.
Lưu Hoan Hoan càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu đanh thép:
“Tống Phi Phi, cô vì nâng đỡ tiểu đạo sĩ này mà vứt cả liêm sỉ!”
“Hôm nay chuyện này cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt!”
Tống Phi Phi khó chịu, đứng dậy kéo vali: “Đúng là một lũ óc đậu phụ, thích tìm chết.”
“Không chịu nổi nữa, một lũ ngu xuẩn, bọn này để chọn lọc tự nhiên đi.”
“Linh Châu, mình đi, đừng phí thời gian ở đây nữa.”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Phi Phi một khi đã bùng lên thì không ai cản nổi. Tôi không nói gì, cũng kéo vali đi theo cô ấy.
Đi thì tất nhiên không thể đi thật. Chúng tôi mà đi, tối nay ở đây ai cũng bỏ mạng.
Tí nữa lên xe tôi sẽ khuyên cô ấy, dù sao mấy người đó cũng là bạn chơi từ nhỏ, Phi Phi không thể thật sự thấy c.h.ế.t không cứu.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa con đường núi hẹp có một cây thông lớn đổ ngang.
Thân cây kia e là một người ôm cũng không xuể.
Tống Phi Phi nhảy xuống xe, chống nạnh đá một phát vào cành cây: “Má! Sao mà xui dữ vậy!”
Tôi kéo tay áo cô ấy: “Nhìn kìa.”
Nhìn theo hướng tôi chỉ, sắc mặt Tống Phi Phi lập tức lạnh hẳn.
Vết cắt trên thân cây rất bằng phẳng — rõ ràng là bị người ta dùng cưa cắt đứt.
Rõ ràng có kẻ không muốn chúng tôi rời khỏi đây.
Tống Phi Phi rút điện thoại ra xem, rồi ném ngược lại vào túi.
“Đây là điện thoại vệ tinh, dù có ở vùng sâu vùng xa hải đảo biên cương nào cũng vẫn có sóng.”
“Nếu đến tôi mà không có tín hiệu, chỉ có thể là bị người cố tình chặn rồi.”
Cả hai chúng tôi cùng quay đầu nhìn về phía căn biệt thự ẩn mình trong rừng.
Có kẻ muốn giữ chúng tôi lại. Là ai?
Tống Phi Phi cười lạnh: “Hay lắm, để xem kẻ nào chơi âm sau lưng, để chị đây bắt được, chị không l//ột da mới lạ!”
Khi chúng tôi quay lại biệt thự, bên trong mọi người đang hào hứng bàn tán xấu sau lưng tôi và Phi Phi.
Người hăng nhất tất nhiên là Lưu Hoan Hoan:
“Tống Phi Phi thì có cái gì mà chảnh? Một tiểu thư nhà giàu không lo việc công ty, không giao du xã hội, ngày ngày theo cái đạo sĩ rởm làm trò, nghe đâu giờ chỉ suốt ngày lượn lờ mấy buổi đấu giá đồ cổ.”
“Ném cả đống tiền chỉ để dỗ cho con tiểu đạo cô kia vui lòng, còn gọi là quan hệ thầy trò, ai mà tin nổi!”
Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.