Dưới sự giải thích hết lời của Tống Phi Phi, mọi người cuối cùng cũng tin tôi là một đạo sĩ, còn Tống Phi Phi thì coi như đệ tử tục gia của tôi.
Liễu Hoan Hoan nheo mắt đánh giá tôi một lúc lâu:
"Đạo sĩ? Nữ đạo sĩ?"
Tôi gật đầu, cô ta bĩu môi tỏ vẻ chán ghét.
"Gần đây giang hồ bắt đầu thịnh hành nữ lừa đảo à?"
"Hồi trước có con nhỏ tên là Kiều Mặc Vũ gì đó, nhìn còn trẻ măng, mở miệng ra là nói nhà tôi không ở được, đòi 2 trăm vạn để làm pháp sự."
"Còn nói mình là truyền nhân duy nhất của địa sư, lông còn chưa mọc đủ đã tự xưng truyền nhân địa sư, buồn cười c.h.ế.t đi được! Tôi còn là thiên sư đấy!"
Tôi nghiêm túc nhìn cô ta, gật đầu xác nhận: "Kiều Mặc Vũ đúng là kẻ lừa đảo thật, chuyện này 20 vạn là đủ rồi."
Mẹ kiếp, con cún đó, lâu không gặp, lòng dạ vẫn đen như mực như vậy.
Tống Phi Phi huých khuỷu tay vào tôi: "Kẻ thù à?"
"Con cún đó lần trước gọi tôi đi xử lý một cặp mẹ con c.h.ế.t đuối hóa sát, xong việc bên kia đưa cô ta 108 vạn, đoán xem cô ta cho tôi bao nhiêu?"
Tôi giơ bốn ngón tay lên.
"4 vạn?"
"Mẹ kiếp, cô ta cho tôi đúng 200 tệ tiền xe!"
Tống Phi Phi sờ cằm: "Đúng là đen thật!"
Thấy chúng tôi chỉ mải tán gẫu, Liễu Hoan Hoan càng thêm tức giận.
"Tống Phi Phi! Ý cô là sao hả, tôi có lòng mời cô đến chơi, cô lại dẫn người đến mở miệng ra là chê nhà tôi có vấn đề."
"Ý cô là muốn đến đây gieo xui xẻo cho tôi à? Cô muốn gì hả?"
Thấy chúng tôi bắt đầu cãi nhau, mấy người trẻ đang ngồi trên sofa cũng xúm lại.
"Hoan Hoan, sao thế? Phi Phi xưa nay tính tình vẫn vậy mà, đừng giận nữa."
Một chàng trai đeo kính gọng vàng bước tới ôm lấy Liễu Hoan Hoan, có vẻ là bạn trai của cô ta.
Tống Phi Phi tức đến giậm chân: "Má nó! Trình Diễn Bân anh nói rõ ràng cho bà đây! Bà đây thì có tính tình gì?"
Tôi khịt khịt mũi, âm khí trong căn nhà này không phải dạng vừa đâu.
Giữa trưa hè, lẽ ra phải là lúc nóng nhất. Trong nhà không bật điều hòa, không quạt máy, tôi khoác thêm áo khoác mà vẫn cảm thấy luồng khí lạnh từ đầu ngón chân dâng lên tận đỉnh đầu.
"Ôi trời thôi thôi, mỗi người bớt một câu đi, có gì mà phải cãi nhau."
Một cô gái tóc ngắn, da trắng nõn nà, khuôn mặt thanh tú dịu dàng kéo Tống Phi Phi lại.
Tống Phi Phi lúc này mới hừ một tiếng: "Được, nể mặt Vương Thiến Nhiên lên tiếng, tôi nhịn vậy."
Tôi và Tống Phi Phi bị kéo sang ngồi trên sofa bên cạnh, bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo.
Liễu Hoan Hoan càng nghĩ càng thấy tức.
Biệt thự này là của ông nội cô ta, cô ta phải tranh giành dữ lắm với mấy anh em họ mới giành được quyền sở hữu.
Vậy mà còn chưa kịp dọn vào ở, hết người này đến người khác nhảy ra nói nhà này không sạch sẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-55-that-tinh-lien-quan-2.html.]
"Cô là Lục Linh Châu đúng không, cô nói nhà tôi không sạch sẽ, vậy cô chứng minh thế nào?"
Tống Phi Phi hừ lạnh một tiếng:
"Chứng minh chẳng phải chỉ cần Linh Châu nhà chúng tôi động tay một chút là được sao, chỉ là nếu nhà này thật sự không sạch, thì không còn là chuyện 20 vạn nữa rồi, cô phải chi ra 2 trăm vạn, không đúng, là 3 trăm vạn mới đủ!"
Lưu Hoan Hoan từ nhỏ sống ở nước ngoài, tiếp thu toàn bộ giáo dục tiên tiến hiện đại, làm sao chịu tin mấy thứ này.
Cô ta đập tay lên ghế sofa rồi đứng dậy, “Ba trăm vạn thì ba trăm vạn, mọi người ở đây làm chứng cho tôi, tránh để có người quỵt nợ!”
Tống Phi Phi hớn hở chớp mắt với tôi: “Ba trăm vạn, hê hê, cao hơn cả nhỏ Kiều Mặc Vũ kia rồi!”
Giá này tôi cũng khá hài lòng.
Tôi đứng dậy, đi một vòng quanh phòng, rất nhanh đã đến căn phòng giúp việc ở phía bắc ngôi nhà.
Mọi người tò mò đi theo tôi vào, căn phòng chỉ tầm hơn chục mét vuông mà đã chật kín người.
Nếu tôi không nhìn nhầm thì biệt thự này được xây trên dưỡng thi địa.
Hơn nữa là kiểu dưỡng thi địa nhân tạo.
Chắc hẳn trước đây có tà sư đã cố tình chọn nơi này để dưỡng cương thi.
Trên sàn phòng còn lưu lại một trận pháp tụ âm chưa hoàn chỉnh, mà căn phòng giúp việc này chính là mắt trận.
“Xì... sao phòng này còn lạnh hơn cả phòng khách!”
Vương Thiến Nhiên rùng mình ôm lấy cánh tay, nép sát lại Trình Diễn Bân.
Tôi nhìn chiếc giường gỗ kê sát tường trong phòng: “Phi Phi, giúp tôi nhấc cái giường lên.”
Chẳng mấy chốc, tôi và Tống Phi Phi đã nghiêng chiếc giường dựa vào tường, để lộ ra sàn nhà bên dưới.
Tất cả mọi người nhìn thấy thứ dưới nền nhà thì đồng loạt hít một hơi lạnh.
“Mẹ ơi! Cái gì thế này vậy!” Ngay cả Tống Phi Phi cũng không kìm được mà la to.
Chỉ thấy trên sàn gỗ đỏ thẫm mọc ra một đám nấm, có cây to bằng lòng bàn tay, cây nhỏ thì như nấm hương ngoài chợ.
Nấm toàn thân đen nhánh, viền ngoài của mũ nấm lại đỏ tươi rực rỡ, nhìn mà rợn người.
“Thứ gì vậy?”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Một thanh niên mặc đồ như bạch mã hoàng tử đột nhiên lao ra, chưa kịp tôi ngăn lại, hắn đã đưa tay chạm vào cây nấm.
“Đừng động vào!”
Nhưng đã quá muộn, vừa chạm vào, một làn khói đen lập tức bùng nổ giữa không trung, mùi tanh hôi lan tỏa trong không khí, hệt như trong phòng chất đầy xác chuột c.h.ế.t và cá trích lên men.
“Ọe~”
Tôi và Tống Phi Phi lập tức lùi nhanh ra ngoài phòng: “Má ơi, cái quỷ gì mà thối kinh khủng, buồn nôn c.h.ế.t mất!”
Tống Phi Phi bịt mũi thật chặt, mắt gần như lật trắng.
“Lưu Nhạc cái thằng ngu tay nhanh hơn não này, cái gì cũng sờ, giờ thì bị hun cho hỏng não rồi!”
Tôi phẩy phẩy tay xua bớt mùi tanh tưởi trong không khí.
“Thứ này gọi là Thi Sát Huyễn Cô, chỉ cần có người chạm vào sẽ phóng thích bào tử dày đặc trong không khí, chính là cái khói đen lúc nãy đó.”