Hình Phi sững người một lúc, tôi lại nói tiếp: "Vào đêm hồi hồn, hồn phách vẫn chưa biết mình đã chết. Lúc này nếu trông thấy người thân, nhận ra bản thân đã lìa đời, oán khí sẽ dâng trào, cực kỳ dễ biến thành ác quỷ."
"Mà con ác quỷ đó, kẻ đầu tiên nó tìm đến chính là người thân của mình."
"Xì, nói cứ như thật ấy nhỉ. Tôi không sợ bị ác quỷ tìm đâu, có xảy ra chuyện gì tôi tự mình gánh hết! Tất cả cư dân mạng làm chứng, tuyệt đối không kiếm chuyện với cô."
Vẻ mặt Hình Phi lộ rõ vẻ coi thường, anh ta dường như cực kỳ ghét đạo sĩ.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Idol đã lên tiếng, fan tất nhiên lập tức hùa theo:
"Đúng đúng đúng, tôi thấy bà đạo sĩ dỏm này sợ rồi chứ gì?"
"Tài khoản này cả triệu fan đó nha, tôi vừa nghía qua giỏ hàng rồi, trời đất ơi, một lá bùa mà bán tận sáu nghìn tệ, còn có cả bùa đoạn nghiệt duyên gì nữa kìa."
"Sáu nghìn tệ! Trời ơi, bằng cả tháng lương của tôi rồi!"
Thấy dòng bình luận lại bị lái sang chuyện khác, mọi người bắt đầu tính toán xem mấy món hàng tôi treo trên giỏ rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền. Thái dương tôi giật giật, cái tên Hình Phi này thật là khó hiểu, dẫn fan tới phá đám tôi là có ý gì đây?
Tôi không chịu thua kém: "Được, anh đưa địa chỉ đây, tôi đi ngay lập tức."
Thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa lại cứ đòi vào.
Chỉ cần dựa vào cái tính ngạo mạn đó của Hình Phi, tôi cũng phải cho anh ta mở mang tầm mắt, xem thế nào là: Đoạn cuối của khoa học chính là huyền học!
Tôi nhanh như chớp đặt vé máy bay, trưa ngày hôm sau đã đến quê của Hình Phi.
Quê của Hình Phi là một thôn núi nhỏ rất hẻo lánh, kinh tế tuy còn lạc hậu nhưng phong cảnh lại vô cùng tươi đẹp hữu tình.
Lần đầu gặp mặt, vẻ mặt Hình Phi khá thờ ơ. Ngược lại, trợ lý của anh ta là Dương Hải lại rất nhiệt tình, luôn tay giúp tôi xách hành lý.
Hôm qua lúc gọi video nhìn không rõ lắm, vừa lên xe Hình Phi tháo kính râm ra, cái ấn đường kia, đen kịt như một đám mây đen, trong lòng tôi đột nhiên giật mình kinh hãi:
"Anh chắc chắn tối nay muốn đi theo tôi làm nghi thức gọi hồn đêm à?"
Hình Phi tặc lưỡi một tiếng:
"Sao thế, cô hối hận rồi à?"
"Nếu hối hận thì cứ hủy tài khoản đi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Tôi đảo mắt một vòng: "Tôi sợ anh hối hận thì đúng hơn."
Ngôi nhà cũ của ông nội Hình Phi là một căn nhà nhỏ có sân điển hình ở vùng quê.
Nhà gạch đỏ, khoảng sân nhỏ được rào bằng tường đất, một góc sân còn có cái chuồng chó, một con ch.ó vàng to lớn đang nằm trên đất lè lưỡi ra.
Nhìn thấy tôi, con ch.ó vàng vẫy đuôi chạy tới, ngửi ngửi giày tôi, ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lại quay về nằm xuống.
Con chó này, cũng có chút linh tính đấy.
Vì phải làm nghi thức gọi hồn, tôi bắt đầu bận rộn hẳn lên.
Ở đây có vài thứ không dễ mua, nên tôi đều tự mình mang đến.
Ngôi nhà cũ này bình thường chỉ có một mình ông nội Hình Phi ở. Họ hàng của ông đều đã chuyển lên thành phố sống, lần này làm xong tang lễ, mọi người đều đã về nhà cả.
Chỉ có Hình Phi, vì hồi nhỏ anh lớn lên cùng ông nội, tình cảm sâu đậm, không nỡ rời đi sớm như vậy, nên trong sân chỉ còn lại Hình Phi và trợ lý của anh ta.
Ăn tối qua loa xong, trời ở vùng quê bao giờ cũng tối rất nhanh.
Ông nội Hình Phi thích yên tĩnh, sống khá xa làng, tự mình xây căn nhà có sân này dưới chân núi.
Vì vậy, trong sân rất yên tĩnh, Hình Phi và trợ lý của anh ấy là Dương Hải mang ghế đẩu nhỏ ra, ngồi một bên xem tôi bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-41-dau-that-hoi-hon-2.html.]
Tôi quét sạch sân, sau đó rắc một ít tro bếp ở khoảng giữa sân và gian nhà chính, rải thành một con đường.
Dương Hải cứ như cuốn "Mười vạn câu hỏi vì sao", nhìn thấy cái gì cũng phải hỏi một lượt:
"Rắc tro để làm gì?"
Tôi không ngẩng đầu, tiếp tục làm việc:
"Ồ, làm vậy để khi vong hồn trở về, chúng ta có thể phát hiện ra ngay lập tức."
Dương Hải rụt cổ lại, sợ hãi nhìn quanh:
"Làm, làm sao mà phát hiện được?"
"Nếu ông nội Hình Phi về, trên lớp tro bếp sẽ lưu lại dấu chân."
Dương Hải càng sợ hơn, anh ta kéo ghế lại gần Hình Phi, tay còn níu chặt lấy cánh tay Hình Phi.
Hình Phi khinh khỉnh đảo mắt: "Giả thần giả quỷ."
Tôi mặc kệ anh ta, tiện tay lấy một cây trúc nhỏ ở cạnh cửa, xâu những tờ tiền giấy cách nhau chừng một tấc lên đó.
"Đây lại là cái gì nữa?"
"Phướn dẫn hồn bản đơn giản, treo ở cổng sân ấy mà. Ồ, để vong hồn nhìn thấy không bị lạc đường về nhà."
Thấy Hình Phi và Dương Hải vẫn còn đứng trơ ra trong sân, tôi không vui:
"Sao hai người còn ở đây? Sắp đến giờ rồi."
"Chẳng phải đã nói rồi sao? Không thể để vong hồn nhìn thấy người sống."
Hình Phi hừ lạnh một tiếng:
"Tôi cứ muốn ở đây, tận mắt nhìn thấy ông nội tôi về. Cô muốn tôi trốn đi, để rồi dùng mấy trò bịp mắt chứ gì?"
"Cô nghĩ hay lắm. Tôi không mắc lừa đâu."
Tôi nhún vai, thôi kệ, để anh ta bị dọa một phen cũng tốt.
Dương Hải quay người định chạy thì bị Hình Phi kéo giật lại:
"Đồ nhát gan! Cô ta chỉ là đồ lừa đảo, cậu sợ cái gì?"
Cuối cùng, Hình Phi và Dương Hải vẫn ở lại, hai người bê ghế ngồi cạnh cổng chính, chờ ông nội anh ta về.
"Kính coong~" Chiếc chuông gọi hồn tôi treo ở cổng sân vang lên.
Con chó vàng lớn ở góc sân rên ư ử một tiếng, run lẩy bẩy chui tọt vào ổ chó.
Đến rồi!
Tôi vừa đứng dậy.
"Cộc!"
"Cộc!"
"Cộc!"
Có vật gì đó rất nặng rơi sầm xuống đất, âm thanh từ xa vọng lại gần, rồi nhanh chóng dừng lại ngay trước cánh cổng sân đang đóng chặt.
"Ma quỷ mà động tĩnh cũng lớn thế này à?"