Sau khi xác nhận qua ánh mắt, chúng tôi thống nhất, người này chúng tôi không đánh lại được.
Tôi và Thanh Huyền lại lẻn ra khỏi đại điện, Tống Phi Phi vẫn còn trong tiểu viện, chúng tôi phải cứu cô ấy ra trước.
Kể từ khi bị Âu Thần Dật cắn, khứu giác của tôi trở nên cực kỳ nhạy bén.
Tôi hít nhẹ mũi rồi ra hiệu cho Thanh Huyền.
Tống Phi Phi bị giam trong khu Đông viện nơi tôi từng ở, trong phòng ngoài Tống Phi Phi ra còn có hơn mười người nữa. Nhiều cô gái đang khóc thút thít, chỉ có mình cô ấy đang nằm giữa phòng, ngủ ngon lành.
Tôi lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ một dòng chữ rồi đưa cho Thanh Huyền: "Tôi sẽ dụ Quỷ Mẫu đi, cậu tranh thủ lúc hỗn loạn, đưa họ đi."
Thanh Huyền lưỡng lự một lúc rồi gật đầu.
Âu Thần Dật đứng bên cạnh, vừa định nghiêng đầu nhìn điện thoại, tôi đã nắm lấy mặt anh ta, rồi nhanh chóng móc viên Liễm Dương Châu từ miệng anh ta ra, nắm trong tay, chạy nhanh về hướng đại điện.
Ngay khoảnh khắc viên Liễm Dương Châu bị lấy đi, tất cả mọi người trong đạo quán đều trở nên hỗn loạn.
Âu Thần Dật nhìn tôi vừa ngạc nhiên vừa giận dữ: "Linh Châu, em đang làm gì vậy!"
Tôi chạy thục mạng về phía núi sau, Âu Thần Dật không còn ẩn hình nữa, biến thành dơi đuổi theo tôi.
Chúng tôi vừa chạy ra khỏi đạo quán thì phía sau xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ.
"Đã đến rồi thì hãy ở lại đi."
Giọng phụ nữ ma mị vang lên trong không trung, bóng đen lao về phía Âu Thần Dật.
Ngay lúc sắp bị cái bóng đen đuổi kịp, Âu Thần Dật cũng đuổi kịp tôi.
"Linh Châu, chúng ta cùng ở lại đi!"
Âu Thần Dật cười gằn, đánh một chưởng vào lưng tôi, lực đẩy mạnh khiến tôi ngã sấp về phía trước, viên Liễm Dương Châu trong miệng cũng rơi xuống đất.
Vô số làn khói đen bao vây quanh tôi, tôi vùng vẫy cố gắng đứng dậy nhưng lại phát hiện mình không thể dùng chút sức lực nào. Sức mạnh của Quỷ Mẫu, quả nhiên là thứ tôi không thể chống lại.
Không biết Thanh Huyền và Tống Phi Phi có chạy thoát được không.
Tôi và Âu Thần Dật bị trói vào cột trong chính điện, Quỷ Mẫu vô cùng hứng thú đi quanh tôi vài vòng.
"Người tu đạo, cương thi?"
"Cương thi tu đạo?"
"Thú vị, thật sự thú vị."
Không lâu sau, một người đàn ông hoảng hốt chạy vào báo cáo: "Mấy người phụ nữ từ nơi khác đến đã chạy mất rồi!"
Quỷ Mẫu khoát tay không mấy quan tâm: "Chỉ là mấy món khai vị, chạy thì cho chúng chạy."
"Có hai người này, con ta chắc chắn sẽ ra đời suôn sẻ."
Quỷ Mẫu xoa bụng đầy hài lòng, rõ ràng rất vui vẻ vì sự xuất hiện của chúng tôi.
Nếu có thể ăn người mang cả âm khí và linh khí như tôi và Âu Thần Dật, hiệu quả bồi bổ cho quỷ thai sẽ rất lớn.
Không chỉ mười mấy người bình thường chạy thoát, dù là cả trăm người, Quỷ Mẫu cũng không đau lòng.
"Linh Châu, em đây đúng là không cầu sinh cùng ngày, chỉ cầu c.h.ế.t cùng ngày à?"
Âu Thần Dật cười khổ một tiếng, nhìn tôi với ánh mắt u ám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-38-van-quy-da-hanh-7.html.]
Tôi không để ý đến anh ta.
Đám dây leo đen trên người tôi rất kỳ lạ, hút sạch tất cả linh khí mà tôi tập trung được. Tôi vùng vẫy nửa ngày, mà đám dây leo này lại không nhúc nhích chút nào, lại đã bôn ba mệt mỏi cả ngày, tôi cứ thế tựa vào cột ngủ thiếp đi.
Trời không biết đã sáng từ lúc nào, nhưng cả đại điện vẫn đầy khí quỷ âm trầm.
Trên nóc đạo quán phủ một lớp mây đen, che khuất toàn bộ ánh mặt trời.
Tôi híp mắt nhìn về phía bàn thờ của đại điện.
Người phụ nữ xinh đẹp lười biếng tựa trên salon, đang chăm chú nhìn tôi.
Khuôn mặt đó trông rất quen, hôm qua trời tối nên không thấy rõ, giờ nhìn ban ngày lại càng thấy quen.
Ôi trời, đây không phải là ngôi sao nữ duy nhất của thị trấn chúng tôi sao? Quỷ Mẫu biết chọn thật đấy.
"Ngươi là đệ tử của Thẩm Linh Tố sao?"
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn "cô ta", thấy tôi kinh ngạc, ánh mắt Quỷ Mẫu trở nên sắc bén.
"Thẩm Linh Tố đã đè ta dưới lòng đất ngàn năm, nói cho ta biết mộ của bà ta ở đâu, ta sẽ để ngươi c.h.ế.t nhẹ nhàng một chút."
Vậy ra Quỷ Mẫu này là do sư tôn trấn áp từ ngàn năm trước?
Qua ngàn năm, Quỷ Mẫu cũng thu thập được không ít thông tin từ ký ức của người thị trấn, chắc chắn cho rằng sư tôn đã tiên tịch từ lâu.
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu!"
Tôi ngẩng cao, làm ra vẻ sẵn sàng hi sinh vì nghĩa.
Sư tôn đã từng trấn áp Quỷ Mẫu một lần, ắt có thể trấn áp lần thứ hai. Không biết bà ấy đã nhận được tin từ Thanh Huyền chưa.
Trước đây sư tôn dẫn sư phụ đi bế quan, nói là để giúp ông ấy đột phá cảnh giới hiện tại, đi một lần là hơn nửa năm.
Nếu sư tôn không kịp quay về, thì tất cả mọi người trong thành này...
Tôi giật mình, không được, không thể đặt tất cả hy vọng vào sư tôn.
Trừ yêu diệt ma, bảo vệ chính đạo nhân gian là sứ mệnh suốt đời của mỗi đệ tử chúng tôi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Thấy tôi không chịu khuất phục, Quỷ Mẫu tức giận.
Nhưng ngày mai là ngày "cô ta" sinh quỷ thai, tôi và Âu Thần Dật là nguồn lực quan trọng nhất của "cô ta", "cô ta" không muốn làm tổn thương tôi.
"Không nói cũng được, đám đạo sĩ thối các ngươi, chẳng phải rất thích bảo vệ cái này, bảo vệ cái kia sao?"
"Người đâu!"
Quỷ Mẫu vẫy tay, rất nhanh, vài người đàn ông mặt xanh mắt đỏ, cao to đi vào điện.
"Ngươi không nói cũng được, ta cho bọn họ lần lượt cắt c//ổ trước mặt ngươi."
"Ta nói, ta nói, sư tôn được chôn ở cực tây, trên đỉnh núi tuyết, giờ chúng ta gọi nơi đó là đỉnh Everest."
"Hay lắm, thật là hay, không hổ là Thẩm Linh Tố, ngay cả nơi chôn cất cũng tìm được chỗ danh tiếng!"
Hả?
"Cô ta" tin rồi à?
Sao làm đến chức Quỷ Mẫu rồi mà vẫn đơn thuần vậy trời...
Ngay khi Quỷ Mẫu định tiếp tục thẩm vấn tôi, bên ngoài bỗng nhiên có cháy lớn.