Chỉ trong một đêm, tất cả phụ nữ trong trấn, từ bà lão 80 tuổi đến thiếu nữ 15 tuổi đều mang thai.
Tôi trở về trấn để điều tra tình hình, mới phát hiện ra rằng họ đã không còn là người nữa.
Quỷ Mẫu xuất thế, vạn quỷ dạ hành.
Và tôi, là người sống duy nhất trong trấn.
*****
Tôi tên Lục Linh Châu, là một đạo sĩ, cũng là một hot girl mạng. Mỗi ngày tôi đều lên sóng livestream tuyên truyền khoa học, bài trừ mê tín dị đoan phong kiến.
Nhưng hôm nay, tôi bị b//ạo lực mạng.
Nguyên nhân là do một đoạn video.
Trong video, một ông lão lưng còng đứng trước mặt tôi, khẩn khoản cầu xin: "Linh Châu đạo trưởng, tôi biết mảnh đất đó là của đạo quán các vị, nhưng khó khăn lắm mới có doanh nghiệp đến trấn đầu tư, chỗ của các vị lại vừa đúng vị trí tốt nhất để làm đường quốc lộ. Tôi đã đối chiếu rồi, diện tích cần lấy không lớn, chỉ cần cái sân phía nam của đạo quán thôi."
"Hơn nữa chúng tôi cũng không lấy không của cô, doanh nghiệp nói có thể đền bù 1 triệu tệ, một cái sân trong núi, 1 trăm vạn không phải là ít."
Tôi đứng đó, mặc bộ đạo bào màu xanh lam, ánh mắt lạnh lùng: "Chủ nhiệm, đây không phải vấn đề tiền bạc, đừng nói 1 trăm vạn, cho dù là 10 triệu, mảnh đất đó cũng không thể phá dỡ."
Thế là tôi bị mắng lên top tìm kiếm của thành phố.
Mọi người đều nói tôi ham tiền đến phát điên, thấy có người đến đầu tư liền muốn tống tiền đối phương 10 triệu.
Cô bạn thân Tống Phi Phi ngồi bên cạnh lướt bình luận, vừa lướt vừa liếc trộm tôi, Thanh Huyền thì đứng bên cạnh gãi đầu gãi tai:
"Tiểu sư thúc, người trong trấn không chịu bỏ cuộc đâu, cứ nhất quyết đòi phá cái sân của chúng ta, người có cách nào hay không?"
Tôi ngồi trên ghế, trong lòng cũng chỉ biết thở dài.
Chuyện này, khó giải quyết đây!
Thị trấn nơi đạo quán của tôi tọa lạc kinh tế lạc hậu, nhà nào nhà nấy cuộc sống đều không mấy khá giả. Khó khăn lắm mới có công ty lớn nhìn trúng môi trường ở đây, muốn phát triển một khu du lịch trên núi.
Nếu dự án này thành công, cuộc sống của người dân cả trấn sẽ khá lên rất nhiều.
Nhưng đạo quán này, thật sự không thể phá dỡ...
Không bao lâu sau điện thoại reo lên, giọng nói chân thành của chủ nhiệm bộ phận phát triển thị trấn lại vang lên: "Linh Châu đạo trưởng, người phụ trách bên doanh nghiệp đã đến rồi, nói muốn đích thân nói chuyện với cô, tôi đã sắp xếp bữa cơm, cô gọi cả Thanh Huyền đạo trưởng đi cùng nhé, chúng ta bàn bạc thêm."
Nghĩ đến mái tóc hoa râm và tấm lưng hơi còng của chủ nhiệm, lòng tôi mềm lại.
Haizz, thử giải thích lại với ông ấy lần nữa xem sao vậy.
Theo địa chỉ chủ nhiệm trấn đưa, xe càng lúc càng đi vào nơi hẻo lánh, chẳng mấy chốc đã đến trước một biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Chúng tôi đẩy cổng sân bước vào, không thấy bóng dáng chủ nhiệm đâu, trong sân không một bóng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-32-van-quy-da-hanh-1.html.]
Tôi và Thanh Huyền nhìn nhau.
Không ổn, trúng kế điều hổ ly sơn rồi!
"Phi Phi, nhanh lên, lái nhanh thêm chút nữa!"
Con gái chủ nhiệm trấn trước đây từng bị ác quỷ nhập vào người, là sư huynh đã cứu cả nhà họ.
Tôi không ngờ, vì dự án này, chủ nhiệm trấn lại lừa chúng tôi.
Tống Phi Phi nhấn ga sát sàn, vẻ mặt kinh hoàng của tôi và Thanh Huyền khiến cô ấy vô cùng khó hiểu: "Hai người bị sao vậy, cái sân đó rốt cuộc tại sao không thể phá?"
Lời còn chưa dứt, một chiếc xe từ phía đối diện lao tới cực nhanh, đầu xe chúng tôi lệch đi, đ.â.m vào lan can ven đường.
May mà có thắt dây an toàn, cả ba người đều không bị thương nặng, Tống Phi Phi tức giận đùng đùng bước xuống xe, ánh mắt giận dữ như muốn g.i.ế.c người.
Tôi và Thanh Huyền cũng lần lượt xuống xe, không bao lâu sau, từ chiếc xe van nhỏ cũ nát, bốn gã đàn ông cao to lực lưỡng chửi bới bước xuống.
"Mẹ kiếp! Có tiền thì ngon lắm à! Lái xe kiểu gì thế!"
Gã đàn ông dẫn đầu thân hình cường tráng, khuôn mặt chữ điền màu lúa mì đầy mụn.
Tống Phi Phi nghe vậy tức nổ phổi: "Mày mù à! Mẹ mày lúc có bầu là nuôi cái nhau thai chứ không phải nuôi cái não mày đúng không! Tao đang lái xe yên ổn, là mày đột ngột chuyển làn!"
"Con ranh con này cũng ghê gớm nhỉ, làm bồ nhí thì hay lắm à? Có phải sắp gọi điện cho bố đường của mày rồi không?" - Một chàng trai trẻ tóc nhuộm vàng chóe từ sau lưng gã mặt chữ điền nhảy ra.
Gương mặt cậu ta gầy gò xanh xao, tướng mạo thanh tú, nhưng lời nói ra lại vô cùng khó hiểu.
Tống Phi Phi xắn tay áo định xông lên, tôi vội ôm lấy eo cô ấy: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian."
Ba chúng tôi định đi, nhưng bốn gã đàn ông đối diện lại không tha cho chúng tôi.
Họ dang tay vây lại, ánh mắt phóng túng lướt qua người tôi và Tống Phi Phi: "Làm gì đấy, hầu hạ được lão già lắm tiền, lại không hầu hạ mấy anh em này được à?"
Tống Phi Phi tức đến đỏ mặt, ngay cả Thanh Huyền vốn tính tình hiền lành cũng nổi giận.
"Ăn nói cho tử tế!"
"Phì!"
Gã tóc vàng khinh thường nhổ một bãi nước bọt: "Trẻ thế này mà lái xe xịn thế, không phải bồ nhí thì là gì?! Đã đều là hầu đàn ông, sao không hầu hạ mấy anh em này được!"
Thấy Thanh Huyền nghiêng người che chắn trước mặt chúng tôi, ánh mắt gã mặt chữ điền trở nên âm độc như d.a.o găm tẩm độc: "Tao ghét nhất là loại trai bao mặt trắng như mày!"
"Xử thằng đó đi, 2 đứa con gái kia thì mang đi!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Thị trấn tuy không lớn, nhưng người dân đa phần rất thuần phác, trị an luôn khá tốt.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp mở miệng đòi gi//ết người ngay giữa ban ngày ban mặt thế này.
Tống Phi Phi cũng rất kinh ngạc, vẻ mặt cô ấy từ tức giận chuyển sang nghi hoặc: "Giang Trấn của các cậu, dân tình dữ dằn thế này à?"