Một đám người từ trong nhà vệ sinh lao ra, suýt nữa thì đụng trúng tôi. So với mấy cậu con trai trong nhà vệ sinh, đám nữ sinh ngoài hành lang còn náo động hơn.
Cả hành lang vốn đông đúc, nay trống trơn như bị quét sạch.
Tôi chắp tay sau lưng, lượn vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa nghêu ngao hát.
Tôi biết, không ai cưỡng lại được Lưu Thiên Tiên cả.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Linh Châu, em vẫn đáng yêu như xưa.”
Tôi hít sâu một hơi, nở nụ cười hiểu ý: “Nghe nói ma cà rồng có khứu giác rất nhạy, nên cực kỳ dị ứng với mùi tỏi.”
“Anh hẹn tôi vào nhà vệ sinh, chẳng lẽ là vì sở thích đặc biệt nào đó?”
Sắc mặt Âu Thần Dật chuyển từ sáng sỡ như Mặt trời sang âm u nhiều mây chỉ trong một giây:
“Hừ… miệng em ngọt thật đấy. Không biết m.á.u em và miệng em… thứ nào ngọt hơn?”
Nói xong, hắn hóa thành dơi bay vụt qua cửa sổ.
“Ban ngày nắng quá, nửa đêm gặp lại ở sân thượng thư viện nhé~”
Đồ ma cà rồng nham hiểm!
Tôi đành phải ôm bụng tức lái xe về nhà, ban ngày trong trường quá nhiều người, không tiện ra tay.
Vừa bước vào biệt viện, Tống Phi Phi đang liều mình chặn cửa chống lại hai ma cà rồng đang điên cuồng húc vào.
Thấy tôi về, cô ấy mừng đến rơm rớm nước mắt: “Cuối cùng cậu cũng biết đường quay về! Cậu mà trễ thêm chút nữa là tôi không cầm nổi bọn họ rồi!”
Xem ra tôi đã đánh giá thấp mức độ khát m.á.u của ma cà rồng thế hệ đầu. Nhớ đến tên Âu Thần Dật giảo hoạt kia, tôi đắn đo một lúc rồi quyết định phải trục thi độc cho Trì Sác và Chung Vĩ Hiên ngay. Càng kéo dài, độc càng sâu.
Ma cà rồng và cương thi thật ra có điểm giống nhau: đều khát máu, sợ ánh sáng, răng nanh nhọn.
Cách cứu người bị cắn cũng như nhau: phải loại bỏ tử khí và âm khí trong người.
Tôi dán định thân phù lên người hai người họ, cởi áo khoác ra, rồi nhét họ vào một cái chum lớn đầy gạo nếp.
“Cậu gọi người mang tới đây 18 con gà trống, mỗi trưa khi mặt trời lên đỉnh, cho mỗi người uống một bát m.á.u gà tươi.”
“Đến lúc mặt trời lặn, đào hai người ra khỏi chum, đặt vào căn phòng quay mặt về hướng Nam, nhớ bịt kín cửa sổ bên ngoài, không cho ánh trăng lọt vào.”
“Định thân phù mỗi ngày thay một lần sau khi cho uống máu, tuyệt đối không được quên, hiểu chưa?”
Tống Phi Phi cầm xấp phù tôi đưa, mặt căng như dây đàn.
“Phòng là đặt trên sàn hay sao? Đầu quay hướng nào? Hai người cùng phòng hay tách ra?”
“Gà trống phải mấy tuổi? 5 năm? 10 năm? Có phải càng già càng hiệu quả?”
“Gạo nếp phải thay mỗi ngày không? Chôn sâu đến đâu, n.g.ự.c hay cổ?”
“Gạo là gạo mới hay gạo cũ?”
Tuyển tập mười vạn câu hỏi vì sao chắc cũng không nhiều câu hỏi bằng cô ấy.
Tôi thở dài, viết cho cô ấy một bảng hướng dẫn chi tiết, rồi chuẩn bị đồ đạc, quay lại Giang Đại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-30-ma-ca-rong-yeu-tieu-dao-si-7.html.]
Đêm xuống, cảnh đêm ở Giang Đại cũng rất đẹp. Tôi nén đầy một bụng mực nướng, xiên thịt dê và một ly trà sữa, rồi cầm ly lên sân thượng thư viện.
Bây giờ mới mười giờ, còn hai tiếng nữa mới đến hẹn. Tôi tranh thủ bày một vài trận pháp, chuẩn bị cho màn “trở mặt” nửa đêm.
Vừa leo lên sân thượng, đã thấy Âu Thần Dật đang chỉ huy Đường Điềm Điềm:
“Cô nấp chỗ kia, còn cô, đứng bên kia, còn cô…”
“Ực~”
Tiếng tôi hút trân châu vang lên cắt ngang lời hắn. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, không khí khựng lại.
“Người ta hay nói đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, Linh Châu à, em với tôi đều… xấu như nhau~”
Âu Thần Dật nháy mắt, hôn gió một cái về phía tôi.
Đôi mắt phượng cong lên, sống mũi cao thẳng, làn da trắng như tuyết dưới ánh trăng… phải công nhận, ma cà rồng này… đẹp trai thật.
Tôi đảo mắt nhìn quanh, trời đất quỷ thần hột vịt lộn ơi, bốn cô gái xinh đẹp đang đứng rải rác quanh sân thượng.
Hai người trong số đó rõ ràng đã vượt thời hạn có thể cứu được.
Tôi nhìn Âu Thần Dật mà muốn dùng mắt g.i.ế.c hắn tại chỗ.
“Đừng nhìn tôi như vậy, làm ma cà rồng thì sao chứ? Họ có thể sống mãi, luôn trẻ đẹp, có mấy cô gái dám từ chối?”
“Phì! Cả đời không được thấy ánh mặt trời, không ăn được đồ thường, gia đình bị âm khí ám, dòng họ đời đời nghèo khổ bệnh tật tai họa, vậy mà gọi là tốt à?”
“Thì liên quan gì tới cô? Tôi vẫn thấy làm ma cà rồng rất tốt. Không phải lo giảm cân, ngày nào cũng mặc đẹp, chỉ cần hút đủ 90 người, cô sẽ thành ma cà rồng thế hệ hai, khi đó còn có thể bay được!”
Đường Điềm Điềm quỳ bên cạnh hắn, ánh mắt say đắm nhìn hắn như thể nhìn thần thánh.
“Trì Sác là tên ngốc, loại người thấp kém đó không xứng yêu ma cà rồng cao quý!”
Bốn cô gái đứng trên sân thượng cùng gật đầu đồng tình, lòng tôi trầm xuống, đêm nay nhất định sẽ là một trận chiến dữ dội.
“Đám còn lại đâu? Gọi hết ra đi!”
Tôi giương kiếm nhìn Âu Thần Dật, ngoắc ngoắc tay.
Âu Thần Dật chớp mắt ngơ ngác: “Đám nào?”
“Anh vào Giang Đại gần hai tháng, chắc chắn đã hại không ít nữ sinh. Gọi hết cả đám ra luôn đi, đánh một trận cho gọn!”
Âu Thần Dật bĩu môi: “Em nghĩ tiêu chuẩn chọn của tôi thấp vậy sao?”
“Muốn làm huyết nô của tôi, da phải trắng, eo phải thon, chân phải dài, mắt phải đẹp, tóc phải mượt.”
“Quan trọng nhất là… cổ phải thanh mảnh như thiên nga. Mấy người kia tôi không thèm chạm vào, bẩn cả miệng tôi!”
Tôi lườm hắn:
“Trì Sác và Chung Vĩ Hiên tối qua là do anh hút m.á.u đúng không? Theo tôi biết, chỉ có ma cà rồng từ thế hệ thứ tư trở lên mới có thể biến người bình thường thành ma cà rồng thế hệ đầu trong vòng vài tiếng.”
“Vậy, anh có nghĩ là… thật ra anh thích đàn ông hơn không? Hai tháng phát triển được bốn cô gái, nhưng chỉ trong một đêm đã ‘thị tẩm’ được tận hai chàng trai!”
Ánh mắt Âu Thần Dật tối sầm lại: “Linh Châu, em đúng là không đáng yêu gì cả!”
“Đỡ chiêu đi!”