Âu Thần Dật cảnh giác nhìn tôi: "Em không phải người bình thường. Rốt cuộc em là ai?"
"Tổ bà cố của anh đây!"
Tôi nhanh như chớp rút một lá bùa, ném thẳng về phía Âu Thần Dật. Ngay khoảnh khắc lá bùa chạm vào thân thể, toàn thân hắn bốc lên ánh sáng trắng, nổ lép bép như pháo hoa.
Con ma cà rồng này đã dùng vẻ ngoài điển trai cùng tiền bạc mê hoặc không biết bao nhiêu thiếu nữ vô tội.
Âu Thần Dật lui vào góc tường, nghiêm túc nhìn tôi một cái, rồi trong nháy mắt hóa thành một con dơi đen, biến mất khỏi căn phòng như tia chớp.
Thì ra truyền thuyết là thật.
Ma cà rồng, đúng là… rất nhanh.
Tôi vội vàng chạy tới, đặt ngón tay lên cổ bạn gái cũ của Trì Sác – Đường Điềm Điềm.
May mà tôi tới kịp, cô ta vẫn còn hơi thở. Nhưng nhìn sắc mặt thế kia thì rõ ràng đã mất m.á.u nghiêm trọng, lại còn trúng thi độc. Nếu không trục độc ra kịp thời, cô ta cũng sẽ trở thành ma cà rồng giống Âu Thần Dật.
Tôi gọi Trì Sác và mọi người đưa Đường Điềm Điềm đến bệnh viện. Vừa bước xuống xe cứu thương, chạy đến cửa phòng cấp cứu...thì một gã đàn ông cao to cầm d.a.o lao tới, kéo Tống Phi Phi vào lòng, lưỡi d.a.o dí thẳng vào cổ cô ấy.
"Đừng có lại gần! Ai mà lại gần tôi sẽ g.i.ế.c con bé này!"
Tống Phi Phi đúng là quá xui xẻo…
Người đàn ông toàn thân đầy máu, chiếc áo trắng gần như nhuộm đỏ.
Hắn ôm chặt lấy Tống Phi Phi, ánh mắt điên dại.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi chăm chú nhìn vai của Tống Phi Phi, quả nhiên thấy một dấu vết bàn tay xám xịt.
Rõ ràng không phải người kia chủ động bắt Tống Phi Phi, mà là oán linh đã đẩy cô ấy tới đó.
Cũng phải thôi, hôm nay là ngày thứ tư, giờ số lượng đối tượng xem video đã là 4 người 1 ma cà rồng. Oán linh hẳn là rất bận, chỉ cần chậm tay một chút là sẽ bị chậm deadline, mất hết uy tín.
Sau khi bắt giữ Tống Phi Phi, một lúc sau mới có đám bảo vệ mặc đồng phục từ tầng trên chạy xuống, nhưng ai nấy đều bị khí thế của tên kia dọa sợ, chẳng ai dám tiến lên.
"Vương Quý! Anh đã g.i.ế.c bác sĩ Trương, chạy không thoát đâu! Sao còn phải hại thêm người vô tội?"
Đội trưởng bảo vệ lấy dũng khí bước tới nửa bước, nhưng vừa dứt lời lại lùi ba bước, trốn sau lưng cả nhóm bảo vệ.
"Tôi nhổ vào!"
"Chính tên lang băm đó đã hại c.h.ế.t vợ và con tôi! Một mạng đền một mạng, hắn không c.h.ế.t thì thiên lý không dung!"
Tên này thật sự rất đáng sợ. Tôi định ra tay thì Tống Phi Phi đã nhanh hơn.
"Thả tôi ra, tôi cho anh 100 vạn."
"100 vạn? Ha ha ha, 100 vạn đổi lại được mạng vợ con tôi sao?"
"Cả đời tôi ghét nhất loại nhà giàu như cô!"
Vừa dứt lời, hắn liền giơ cao d.a.o găm, hung hãn đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Tống Phi Phi.
Ngay khoảnh khắc đó, Đường Điềm Điềm đang nằm trên xe cứu thương bất ngờ bật dậy.
Như con khỉ, cô ta nhảy bổ lên lưng gã đàn ông, há miệng cắn thẳng vào cổ hắn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, gã đàn ông đã buông Tống Phi Phi ra, quằn quại đánh nhau với Đường Điềm Điềm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-27ma-ca-rong-yeu-tieu-dao-si-4.html.]
Tôi lao tới kéo Tống Phi Phi ngã xuống đất ra xa.
Chỉ thấy Đường Điềm Điềm c//ắn chặt lấy cổ hắn, m//áu t//ươi trào ra ồ ạt.
Gã đàn ông mặt mũi dữ tợn, tay nắm tóc cô ấy, tay còn lại vặn cánh tay cô, cố gắng lôi cô ra.
Nhưng Đường Điềm Điềm gầy yếu lại như thể mọc rễ trên người hắn, dù hắn giãy giụa điên cuồng thế nào, cô vẫn gắn chặt vào cổ hắn.
Đám người xung quanh há hốc mồm nhìn cảnh tượng kinh dị, không ít người đã rút điện thoại ra quay clip.
Tôi rút bùa ra chuẩn bị xông vào, nhưng ai ngờ Đường Điềm Điềm lại đột nhiên vặn mạnh tay...cứ thế b//ẻ g//ãy cổ hắn.
Tên đàn ông cổ vẹo, trợn trừng mắt ngã gục, nét mặt vẫn mang theo nỗi kinh hoàng tột độ.
Một mạng người tan biến ngay trước mắt, tôi vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, mặc kệ ánh mắt người xung quanh, rút kiếm đào mộc từ trong áo lao lên.
Vừa xông đến trước mặt Đường Điềm Điềm, cô ta đột nhiên quỳ sụp xuống đất, dập đầu một cái:
"Chủ nhân, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao rồi."
Hả?
Chủ nhân?
Gọi tôi sao?
Đám đông xung quanh bắt đầu hỗn loạn, ai nấy rút điện thoại quay chụp, thậm chí còn có người hét lên:
"Tà giáo! Chắc chắn là tà giáo nguy hiểm nào đó!"
Đội trưởng bảo vệ nãy giờ trốn sau lưng đám người, thấy quá nhiều điện thoại giơ lên, vì sợ mất việc nên đành cắn răng xông tới, chỉ huy người bao vây lấy tôi:
"Yêu nữ! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, đừng hòng chạy thoát! Chúng tôi đông người, không sợ cô đâu!"
Tôi lười chẳng buồn để ý đến ông ta, chân ông ta vẫn còn đang run kìa.
Ngẩng đầu đảo mắt một vòng, tôi bắt gặp một cái bóng đen khả nghi đập cánh từ người Đường Điềm Điềm bay lên cây to ngoài cổng viện.
Là… Âu Thần Dật?!
Thì ra truyền thuyết là thật, thế hệ tiếp theo của ma cà rồng sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của thế hệ trước.
Đường Điềm Điềm là ma cà rồng thế hệ mới, đương nhiên nghe lời Âu Thần Dật. Lúc nãy cô ta gọi tôi là “chủ nhân”, chắc chắn cũng do hắn giở trò.
Cái mũ này vừa to vừa tròn, tôi tuyệt đối không thể nhận.
Tôi nheo mắt nhắm chuẩn con dơi đang bay trên trời. Đúng lúc nó quay đầu lại nhìn tôi, nói:
"Linh Châu yêu dấu, em có thích món quà tôi tặng không?"
Giọng nói trầm ấm quyến rũ vang lên bên tai tôi, mang theo chút đắc ý.
Ngay lúc hắn quay đầu, một chiếc flycam lao thẳng tới.
Đúng là vận đen đeo bám, đối diện bệnh viện có một khu chung cư, trong đó có một người rất thích chơi flycam.
Vừa hay hôm đó, anh ta đang điều khiển flycam như thường lệ, thấy bên bệnh viện có chuyện, lại có nhiều xe cảnh sát đang tới, nên điều flycam tới hóng.
Và thế là… flycam rơi, Âu Thần Dật cũng rơi.