Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 25Ma Cà Rồng Yêu Tiểu Đạo Sĩ 2

Cập nhật lúc: 2025-05-09 04:46:09
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai xe cùng hãng, nhưng chiếc đối diện là bản giới hạn, đắt hơn xe của Tống Phi Phi hơn hai triệu tệ.

Tống Phi Phi tức giận túm lấy tay tôi.

"Linh Châu, hắn cướp hào quang của tôi! Cậu có thấy không, hắn dám cướp spotlight của tôi!"

Tôi lườm cô ấy một cái, Tống Phi Phi vốn quen kiêu ngạo, đi đâu cũng muốn làm người nổi bật nhất. Giờ xe không bằng người ta, người vây quanh cũng ít hơn, khiến cô ấy tức điên.

Tống Phi Phi kéo tôi hầm hầm tiến về phía trước: "Để xem là ai, mà dám lấn át lão nương!"

"Ôi mẹ ơi! Đẹp trai quá!"

Hôm nay trời u ám, nhưng khi chàng trai trong xe bước ra, tôi có cảm giác cả bầu trời đều bừng sáng.

Anh ta trắng thật, đến mức dường như đang phát sáng vậy!

Tôi và Tống Phi Phi bị vẻ rực rỡ của anh ta làm cho choáng váng, đứng ngẩn ra một lúc lâu không hoàn hồn.

Anh ta bị vô số nữ sinh vây quanh, hiện trường vang lên một tràng nuốt nước miếng "rột rột" liên tục.

"Rột rột!"

Tiếng lớn nhất, rõ ràng phát ra bên cạnh tôi.

Tôi quay sang nhìn Tống Phi Phi không nói nên lời, chẳng phải nói xưa nay không mê trai sao?

Hoá ra chỉ là vì trước đó chưa gặp người đủ đẹp trai?

"Mẹ ơi! Linh Châu, anh ấy đang nhìn tôi! Anh ấy cười với tôi kìa! A a a, anh ấy đi về phía tôi kìa!"

"Xong rồi xong rồi, chắc chắn là tiếng sét ái tình rồi, tôi phải từ chối thế nào đây?"

"Tôi đã hiến thân cho đạo môn rồi, ôi đáng ghét, trên đời làm sao có thể trọn vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai, không phụ người!"

Chàng trai đi tới thật, nhưng chưa kịp để Tống Phi Phi kích động xong, anh ta đã gạt cô ấy sang một bên, tiến thẳng về phía tôi.

"Tôi tên là Âu Thần Dật. Em thơm thật đấy, có thể cho tôi xin cách liên lạc được không?"

Âu Thần Dật cúi người lại gần, khẽ hít nhẹ một hơi, mặt lộ vẻ đắm say: “Cô bé dễ thương, em tên là gì?”

Tôi cau mày. Người này… thối quá!

Cho dù xịt nước hoa đậm đến mấy cũng không thể che giấu nổi cái mùi tử khí và âm khí toát ra từ trên người anh ta.

Không lẽ cuốn đĩa kia là trò quỷ của anh ta?

"Cô ấy tên là Lục Linh Châu, năm nay hai mươi tuổi, đã có bạn trai rồi!"

Tống Phi Phi lao tới, hất tay Âu Thần Dật ra, mặt mày cảnh giác như muốn đánh nhau.

Tôi đẩy Tống Phi Phi sang một bên, đưa điện thoại cho Âu Thần Dật, kết bạn xong mới kéo cô ấy rời đi, để lại một đám nữ sinh vây xem đang trừng mắt như muốn g.i.ế.c người.

"Linh Châu! Cậu không thể mê trai mà mù quáng được!"

"Không sai, Âu Thần Dật đúng là rất đẹp trai, nhưng cậu là người sẽ trở thành đại tông sư cơ mà!"

Tôi liếc cô ấy một cái:

"Cậu theo tôi học bao lâu rồi mà vẫn không nhìn ra Âu Thần Dật có gì kỳ quái à?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-25ma-ca-rong-yeu-tieu-dao-si-2.html.]

Tống Phi Phi nhíu mày suy nghĩ một lúc: "Đúng là có chút kỳ lạ… Đẹp trai quá mức! Tôi đã từng gặp nhiều minh tinh rồi mà chưa ai đẹp bằng anh ta. Nhìn chằm chằm vào mặt anh ta một lúc là thấy tim đập nhanh, đầu choáng váng luôn."

"Tránh xa hắn ra, tạm thời tôi chưa phân định được hắn là cái gì, có vẻ giống cương thi, nhưng lại không hoàn toàn."

"Gì cơ! Cương thi?"

Đúng lúc đó, một nam sinh cao to phía trước đang đi bỗng vấp ngã, ngã nhào về phía đường xe. Chiếc xe đang chạy chậm phía sau đột ngột tăng tốc, lao thẳng về phía cậu ta.

"Trì Sác!"

Tôi dậm mạnh chân, như đạn pháo b.ắ.n vút ra trước, trong chớp mắt đã lao đến giữa đường, không kịp nghĩ nhiều, tôi ôm lấy cậu nam sinh đang ngồi ngây ra đất, chạy vọt sang lề đường.

Chiếc xe lao vụt qua, người đứng bên đường đều kinh hãi đến ngây người.

Sau mười giây im lặng, một tràng pháo tay vang dội nổ ra.

Tống Phi Phi ưỡn cổ như thiên nga, giơ tay lên đè xuống: "Ấy da, đừng kích động, đừng kích động, Linh Châu của chúng ta là người chuyên cứu nhân độ thế mà, mọi người đừng làm quá."

Tôi không có sức mà nghe cô ấy c.h.é.m gió, vừa thả cậu nam sinh khỏi kiểu bế công chúa xong thì chống đầu gối thở hổn hển.

Mệt c.h.ế.t đi được, vừa rồi nhìn chỉ mấy giây mà phải vận động cường độ lớn, tôi phải nghỉ tí đã.

"Linh Châu! Cô là Lục Linh Châu đại sư!"

Cậu nam sinh lúc nãy còn như đần độn bỗng bật dậy, nắm lấy tay tôi kích động kêu lên:

"Là tôi đây! Tôi chính là người gửi đĩa cho cô – Trì Sác!"

"Tốt lắm! Là tiểu tử nhà anh hả!"

Tống Phi Phi lao tới túm cổ áo Trì Sác: "Trì Sác! Anh không sao chứ! Trời ạ, Linh Châu! Tống Phi Phi!"

Nhìn ba người dính chùm lấy nhau, tôi bóp trán thở dài.

Đây là cái quái gì nữa chứ?

Sau một hồi giải thích, hiểu lầm được hóa giải, tình cảm anh em hòa thuận lại như xưa.

Trì Sác và Chung Vĩ Hiên liên tục tung hô tôi, khen tôi lên tận trời mây, ví tôi như tổ sư khai sơn của Long Hổ Sơn.

Tống Phi Phi đỏ mặt vì xúc động, bộ dạng như được khen là cô ấy chứ không phải tôi.

Trì Sác là một nam sinh cao ráo, gương mặt tuấn tú, da trắng ngũ quan thanh tú, là dạng rất dễ được các cô gái yêu thích.

Còn Chung Vĩ Hiên thì da ngăm ngăm, rõ ràng là kiểu trai thể thao, cười lên còn có hai lúm đồng tiền.

Giang Đại đúng là… ra đường vơ đại cũng được trai đẹp!

Trai đẹp thế này, không thể để c.h.ế.t lãng xẹt được.

Tôi vỗ vai Trì Sác: "Hai anh, ấn đường hơi tối nha!"

Hai người họ đều đang tỏa ra vận xui như thể có thể ngưng tụ thành thực thể, chỉ cần người bình thường chạm vào là ngã sóng soài tại chỗ.

"Để không liên lụy đến người khác, mấy ngày này theo tôi đến khách sạn ở chung đi."

Sau khi dẫn chúng tôi đi tham quan trường và mời ăn một bữa cơm thịnh soạn, Trì Sác và Chung Vĩ Hiên thu xếp hành lý, theo tôi và Tống Phi Phi đến khách sạn đắt nhất trong thành phố.

"Ở trung tâm thành phố, họ đi học có bất tiện quá không?"

Loading...