Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 248: Quỷ Sâm 3
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:52:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người này rất thấp, da đen nhẻm, ước chừng chỉ cao hơn mét sáu một chút.
Lưu Khải Toàn gọi anh ta là Hắc Địa Gang.
Hắc Địa Gang mang đến một xe đồ, toàn là đồ dùng chuyên nghiệp cho hoạt động ngoài trời.
Nhìn thấy Hắc Địa Gang, sắc mặt Lưu Khải Toàn không được tốt.
"Tối qua mơ thấy hổ xuống núi ăn thịt người, hôm nay không nên lên núi."
Mấy người chúng tôi thì không có ý kiến gì.
Món ăn Đông Bắc quá thơm rồi, đừng nói là ở lại một ngày, ở thêm một tháng tôi cũng rất vui lòng.
Chỉ là, ngoài chúng tôi ra, lên núi chỉ mang theo một mình Hắc Địa Gang này thôi sao?
Người cầm đầu đội hái sâm dẫn người vào núi hái sâm, xưa nay có quy tắc đi lẻ về chẵn.
Lúc đi người là số lẻ, lúc về phải là số chẵn.
Bởi vì nhân sâm mang về cũng được coi là một thành viên của đội hái sâm, ngụ ý sự bội thu cát tường.
Nhưng ba người chúng tôi cộng thêm Hàn Minh, lại thêm Lưu Khải Toàn và Hắc Địa Gang.
Rõ ràng là sáu người.
Trừ phi… Họ không định hái được sâm mang về.
Ở nhà Lưu Khải Toàn ăn hai ngày cơm, sắc mặt ông ta càng ngày càng khó coi, chắc là chê chúng tôi ăn nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lưu Khải Toàn đã vội vàng gọi chúng tôi dậy.
"Hôm nay mồng sáu, là ngày tốt."
Chúng tôi khoác ba lô, mò mẫm lên núi.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Rừng nguyên sinh Đông Bắc lại khác với những nơi khác.
Cây cổ thụ vút trời, thông reo vi vu.
Nơi đây có các loài cây phong phú nhất, còn có các loại thảo dược quý hiếm.
Dưới sự bồi đắp của đất đen, khu rừng này màu mỡ đến khó tin.
"Ôi, đây là nấm đầu khỉ đúng không!"
Kiều Mặc Vũ nhanh chóng chạy đến bên một thân cây khô nằm ngang, cẩn thận hái xuống hai cây nấm đầu khỉ trắng mập mạp phía trên.
Tôi và Tống Phi Phi cũng ngồi xuống, vừa nhặt nấm vừa bỏ vào giỏ sau lưng.
Mặt Lưu Khải Toàn đen lại:
"Các cô lấy đâu ra cái giỏ tre vậy?"
Tôi nhặt mà không ngẩng đầu:
"Tiện tay lấy ở nhà ông."
Khu rừng nguyên sinh này thật sự quá thú vị.
Khắp núi đồi đều là các loại nấm, còn có hoàng kỳ, ngũ vị tử, thiên ma, tế tân và các loại dược liệu khác.
Hoàn toàn là hàng hoang dã!!!
"Má ơi! Đó là linh chi đúng không!"
Khi tôi lại nhào đến một cây linh chi to bằng bàn tay, Lưu Khải Toàn cuối cùng cũng nổi giận.
"Nếu còn không nghe chỉ huy chạy lung tung, thì cút hết cho tôi!"
Hắc Địa Gang cũng rất tức giận:
"Cứ đi kiểu này của các cô, đi thêm hai ngày nữa cũng chưa đến nơi!"
Lưu Khải Toàn không ngừng nhìn đồng hồ, vẻ nôn nóng hiện rõ trên mặt.
Hàn Minh cười tiến lên hòa giải, an ủi Lưu Khải Toàn xong lại đến khuyên nhủ chúng tôi.
"Nếu thích hái mấy thứ đặc sản núi rừng này, lần sau chúng ta đi riêng, muốn nhặt bao lâu thì nhặt!"
Sau khi chúng tôi nghiêm túc đi đường, tốc độ quả nhiên nhanh hơn không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-248-quy-sam-3.html.]
Không biết đã đi bao lâu, Lưu Khải Toàn cuối cùng cũng dừng lại ở một chỗ trũng.
Lúc này trời đã tối hẳn.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bốn phía bao quanh là những ngọn núi khổng lồ.
Trong đêm tối, chúng giống như những con thú khổng lồ đang nằm, khiến người ta không khỏi kinh hồn bạt vía.
Đây là uy áp đến từ thiên nhiên.
Hắc Địa Gang lấy lều ra bắt đầu dựng trại.
Lưu Khải Toàn ném cho chúng tôi mấy phần lương khô, sắc mặt hòa hoãn hơn không ít:
"Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải dậy sớm."
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị tiếng chim đánh thức.
Tiếng chim kêu rất kỳ lạ, có chút giống như còi báo động trên xe cảnh sát.
"Lý Ngũ~ Lý Ngũ~"
Tôi vén lều bước ra ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến tôi không nói nên lời.
Trời vẫn còn tối, nhưng trên đỉnh núi cao nhất phía đông, đã có ánh rạng đông ló dạng.
Một vệt cam này ẩn hiện màu tím, tím cam giao nhau.
Ngay cả họa sĩ tài ba nhất cũng không thể pha được màu sắc rực rỡ đến vậy.
Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh tôi, cả hai người đều nhìn đến ngây người.
"Trên có tử khí, dưới có nhân sâm."
Kiều Mặc Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn núi đó:
"Thì ra lời đồn lại là thật."
Tôi thì tò mò nhìn về phía con chim trên cành cây.
Đây có lẽ là chim nhân sâm trong truyền thuyết, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lông màu xám nhạt, mỏ và mắt màu đỏ.
Nghe nói chúng thích ăn hạt nhân sâm.
Nơi nào có chim nhân sâm, nơi đó sẽ có nhân sâm.
Lưu Khải Toàn lấy ra mấy cây gậy gỗ nhẵn bóng đưa cho chúng tôi.
"Đây là gậy Sách Long, từ bây giờ trở đi không được nói chuyện nữa."
"Cầm gậy khua cỏ dại, mặc kệ gặp phải thứ gì cũng không được dừng lại, phải tiến thẳng về phía trước."
"Trừ khi nghe tôi hô 'đánh quải tử', mới được rẽ, nghe rõ chưa?"
"Còn nữa, nếu gặp phải rắn, cũng đừng gọi là rắn, phải gọi là tiền xâu, hiểu chưa?"
Từ trước đến nay nghe nói người hái sâm hái sâm, chia thành ba phần.
Người hái sâm gọi hoạt động thu hái là "thả núi", trước khi thả núi phải "kéo bè."
Quá trình tìm kiếm nhân sâm sau khi lên núi, thì gọi là "áp sơn."
Đào được nhân sâm rồi, thì có thể xuống núi.
Đôi khi gặp phải tình huống đặc biệt, không đào được nhân sâm cũng phải xuống núi.
Ví dụ như trong quá trình hái sâm, liên tục hai lần gặp phải nhân sâm bốn lá.
Bởi vì "tứ" và "tử" đồng âm.
Trong tình huống như vậy, tiếp tục thả núi sẽ xảy ra chuyện thậm chí sẽ ch//ết người, phải lập tức xuống núi.
Lần đầu tiên hái sâm, mấy người chúng tôi đều rất phấn khích, nên không cãi lấy một lời, Lưu Khải Toàn nói một câu chúng tôi liền gật đầu theo.
Tôi vốn tưởng rằng ông ta sẽ hướng về phía có tử khí đó mà leo núi, nhưng ông ta lại vòng một vòng, dẫn chúng tôi đi về phía sau núi.
Nhân sâm cần ánh nắng, tự nhiên đều mọc ở mặt dương của núi.
Tại sao ông ta lại dẫn chúng tôi đến mặt âm?
Bản dịch được đăng trên MonkeyD Thế Giới Tiểu Thuyết.