Đừng nói nửa canh giờ, tôi nghĩ người bình thường ngay cả mấy phút cũng không trụ được.
Quả nhiên, tôi vừa bước vào rừng không lâu, trước mắt đã bắt đầu xuất hiện những mảng sương mù trắng xóa.
Tôi thậm chí có thể cảm thấy nhịp tim của mình đang chậm dần, hô hấp cũng ngày càng khó khăn.
Ngay khi tôi sắp không trụ được nữa, Tống Phi Phi lấy từ trong túi ra ba cái mặt nạ dưỡng khí.
Chúng tôi vừa bàn bạc vừa hít dưỡng khí, nói chuyện vài câu, hít một hơi, cứ như hút thuốc ph//iện vậy.
"Tôi nghe nói Tạp Thi phái dưỡng thi, đều cần một cái dưỡng thi trì."
"Dưỡng thi trì yêu cầu môi trường cực kỳ khắt khe, tôi đoán khu vực này không có."
Kiều Mặc Vũ hiểu biết khá nhiều về Tạp Thi nhất phái.
Tôi gật đầu, không khỏi nhớ tới đôi giày cao gót màu đỏ trước đó.
"Khi dưỡng thi, cần phải di//ệt hồn ngay khi rút sinh hồn."
"Tôi nghi ngờ Tạp Thi phái này chính là dụ dỗ khách du lịch từ nơi khác đến miếu, sau đó biến họ thành hoạt thi."
"Sau đó do Lê Kim dẫn đến dưỡng thi trì, dùng bí pháp luyện thi."
Hoạt thi, thực ra không phải là x//ác ch//ết, mà là người sống.
Chỉ có điều họ không thể động đậy, ngũ quan bị phong bế. Hồn phách họ bị nhốt trong cơ thể, không nghe không thấy không biết, tứ chi sẽ giống như xác sống, bị người khác điều khiển.
Ba người chúng tôi quyết định giả làm hoạt thi, đi theo Lê Kim đến mật địa dưỡng thi của bọn chúng, sau đó phá hủy dưỡng thi trì.
Dưỡng thi trì phải tốn vô số nhân lực, trải qua hàng trăm năm mới hình thành.
Chỉ cần phá được dưỡng thi trì này, có thể giáng một đòn chí mạng vào Tạp Thi phái, khiến chúng trăm năm không thành được cái gì.
Vì vậy, khi Lê Cửu mang khăn che mặt vào rừng, chúng tôi đã nằm ngổn ngang khắp nơi.
Lê Cửu dẫn người khiêng cáng, một đường khiêng ba người chúng tôi xuống núi mang vào trong thôn.
Tôi không khỏi thầm mừng cho quyết định anh minh thần võ này của mình.
Nằm còn thoải mái hơn tự mình leo núi nhiều.
"Sư phụ, người đến rồi!"
"Ừ, A Cửu, lần này ba người bọn họ do con dẫn đi."
Lê Cửu vô cùng kích động.
Đây là lần đầu tiên hắn độc lập dẫn đội, chứng tỏ sư phụ đã công nhận hắn.
Không ngờ tên này, lại là đệ tử thân truyền của Lê Kim.
Tôi nhắm mắt nằm trên tấm ván, không động đậy, mặc cho Lê Cửu nhét vào miệng ta một khối ngọc lạnh lẽo.
Ngọc thi lạnh buốt vừa vào miệng, tôi suýt chút nữa không nhịn được mà run rẩy cả người.
Đây là một miếng ngọc hàm.
Trong tập tục tang lễ cổ đại, người giàu có khi c.h.ế.t sẽ dùng ngọc bịt kín cửu khiếu.
Họ cho rằng, người c.h.ế.t phải giữ được sự toàn vẹn của tinh khí trong cơ thể, mới có thể thành tiên hoặc t.h.i t.h.ể bất hủ.
Mà ngọc hàm chính là thứ họ dùng để nhét vào miệng người ch//ết, phong kín miệng của người đó.
Thứ này chỉ có thể tìm được từ trong mộ táng, bây giờ đã không ai sử dụng nữa.
Miếng ngọc hàm trong miệng tôi không biết đã được bao nhiêu người c.h.ế.t ngậm qua, âm khí nồng đậm, vừa vào miệng đã mang đến cảm giác lạnh lẽo, gần như muốn đóng băng toàn bộ m.á.u và xương cốt của tôi.
Động tác của Lê Cửu rất cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-240-hanh-trinh-o-tuong-tay-5.html.]
Hắn cẩn thận trải một lớp chu sa lên ấn đường, khí hải, thiếu phủ, dũng tuyền huyệt của tôi, sau đó dán phù giấy, rồi dùng dải vải ngũ sắc buộc chặt.
Chu sa phong huyệt, ngọc hàm cố dương.
Nếu đợi hắn hoàn thành triệt để nghi thức này, tôi sẽ biến thành một cỗ hoạt thi.
"Sư phụ, người xem chu sa này có phải hơi ẩm rồi không?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Lê Cửu và Lê Kim cúi đầu nhìn cối giã.
Tôi mở mắt hé một đường nhỏ, thừa dịp bọn họ không chú ý, đưa tay vào trong áo xé bỏ chu sa và phù giấy trên khí hải huyệt.
Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng làm theo.
Huyệt vị không phong kín được, tự nhiên không thể phong hồn.
Lê Cửu kiểm tra xong chu sa, lúc này mới lắc chuông nhiếp hồn trong tay, lớn tiếng niệm chú.
"Tam hồn thất phách, hồi thần phản anh, tam hồn cư tả, thất phách cư hữu, tĩnh thính thần lệnh!"
Trong nhà vô cùng yên tĩnh, ba người chúng tôi như c.h.ế.t rồi không có phản ứng gì.
Thấy vậy, Lê Cửu có chút căng thẳng.
"Sư phụ, như vậy là thành công rồi sao?"
Lê Kim đi đến trước mặt tôi, đưa một ngón tay ra dò dưới mũi tôi.
Hoạt thi tuy là người sống, nhưng hơi thở yếu ớt, hình thái như cương thi.
Tôi lập tức ngưng thần bế khí, cố gắng để hơi thở của mình nhỏ đến mức không thể cảm nhận được.
"Thành công rồi!"
"Mặc quần áo cho bọn họ đi, đợi trời tối thì xuất phát."
Lê Cửu gật đầu, hai tay kết ấn quát lớn một tiếng:
"Nhĩ hồn nhĩ phách, thính ngô hiệu lệnh! Khởi!"
Tôi nhắm mắt nằm trên tấm ván, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Cho dù tôi võ công cao cường, nhưng dù sao cũng là người sống, bảo ta giống như cương thi đứng thẳng dậy, thần thiếp không làm được a!
Để không cho Lê Cửu nghi ngờ, tôi căng chặt toàn thân cơ bắp, gót chân dùng sức mạnh mẽ đạp xuống dưới, cả người giống như cá từ trên mặt đất bật lên nửa mét, rồi lại thẳng tắp rơi xuống.
Vừa nãy khi đứng dậy tôi đã lén liếc mắt nhìn.
Kiều Mặc Vũ bật lên bốn mươi phân, Tống Phi Phi phế vật nhất, chỉ bật lên ba mươi phân.
Sự khác biệt giữa người và người thật sự quá lớn.
"Kỳ lạ, sao không đứng dậy?"
Lê Kim nhíu mày, không vui trừng mắt nhìn Lê Cửu:
"Đây là hoạt thi, không phải tử thi!"
"Cơ bắp chưa cứng, thi cốt không cứng, làm sao đứng dậy dược?!"
Lê Cửu bị mắng cho một trận, tiu nghỉu tiến lên ôm từng người chúng tôi dựng vào chân tường.
Lên đường đuổi thi cần chuẩn bị không ít thứ.
Lê Cửu theo sư phụ ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa sổ, đề phòng mèo chuột xông vào.
Đợi bọn họ vừa ra khỏi cửa, ba người chúng tôi lập tức ngồi xổm xuống đất, chẳng còn hình tượng gì.
"Phì phì phì!"