Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 239: Hành Trình Ở Tương Tây 4

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:50:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tượng thần cũng chỉ cao khoảng hai mét, là hình ảnh một người phụ nữ tóc tai bù xù.

Người phụ nữ thân hình cao lớn, ánh mắt trống rỗng, hai tay giơ cao dường như đang ngửa mặt lên trời kêu gào.

Tôi gãi đầu, luôn cảm thấy tượng thần này có gì đó kỳ lạ không nói nên lời.

Dường như có gì đó không đúng.

"Á! Rắn!"

Lê Cửu hét lớn một tiếng, ba người chúng tôi nhanh chóng nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ.

Một cành cây khô đang nằm im trên mặt đất.

Lê Cửu đỏ mặt rụt tay về, có chút xấu hổ gãi đầu:

"Trong hang này tối tăm, thường có rắn xuất hiện, tôi nhìn nhầm..."

Người ta khi xấu hổ, sẽ tỏ ra đặc biệt luống cuống.

Cậu ta bước nhanh về phía tôi, vừa bước một bước, liền vấp chân trái vào chân phải mất thăng bằng.

Lúc này ba người chúng tôi đều đang đứng trước bàn thờ.

Lê Cửu hai tay vung loạn xạ trong không trung, sắp ngã vào người tôi thì đột nhiên dùng sức đẩy tôi.

Lực của cậu ta rất lớn, tôi không phòng bị, bị cậu ta đẩy trúng, ngửa mặt ra sau ngã xuống.

Ngã như vậy, tôi chắc chắn sẽ làm đổ bàn thờ.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi đột nhiên hiểu ra điều gì không đúng.

Tượng thần kia tư thế kỳ dị như vậy, nữ du khách trước đó làm sao có thể trèo lên lòng nó chụp ảnh?

Lê Cửu cố ý đẩy tôi!

Vào thời khắc quan trọng, Tống Phi Phi đỡ lấy eo tôi, dùng sức đẩy lên.

Tôi mượn lực này nhào người về phía trước, bước một bước rồi bình ổn đáp xuống đất.

Lê Cửu thấy không đẩy ngã được tôi, lúc sắp ngã xuống đất thì đổi hướng, đưa tay túm lấy bắp chân Kiều Mặc Vũ quét sang bên trái.

Lúc này, Kiều Mặc Vũ đứng ở bên trái bàn thờ.

Bị cậu ta quét trúng, đầu cô ấy chúc xuống, chân chổng lên, đ.â.m thẳng vào bàn thờ.

Trong thời khắc nguy cấp này, vẫn phải dựa vào tôi.

Tôi quát lớn một tiếng, một chiêu hổ đói vồ mồi, bay người lên ôm lấy Kiều Mặc Vũ vặn một cái, kéo một cái.

Hai người liền lăn về hướng ngược lại với bàn thờ, lăn đủ hai mét mới dừng lại.

Kiều Mặc Vũ xoa xoa gáy, đứng dậy giận dữ bất lực:

"Mẹ nó Lục Linh Châu, cậu có phải là người không vậy!"

"Trong phim thần tượng, khi lăn lộn, nam chính đều sẽ che đầu cho nữ chính!"

"Cậu không che cho tôi thì thôi, cậu còn mẹ nó túm tay tôi che đầu cho cậu!"

Tôi trợn mắt, còn chưa kịp cười lạnh với cô ấy.

"Rầm!"

Lê Cửu đứng dậy đá đổ bàn thờ.

Đồ cúng và lư hương lăn lóc đầy đất.

Vẻ mặt Lê Cửu biến đổi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trắng rồi lại đỏ, cứ như đèn giao thông thành tinh.

"Láo xược!"

"các người dám đánh đổ bàn thờ, bất kính với Nữ Bạt nương nương!"

Ba người chúng tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu ta.

Không phải chứ, anh bạn à, cậu định ăn vạ hả? Sao không nói sớm?

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-239-hanh-trinh-o-tuong-tay-4.html.]

Nãy giờ tôi lăn qua lăn lại, nhảy tới nhảy lui, không mệt sao?

Gần như ngay khi Lê Cửu dứt lời, bên ngoài động đã "ào ào", một đám người xông vào.

Đều là dân làng đã gặp ban ngày, mặt vàng như nghệ, thần sắc âm u, trên người mang theo một mùi xác c.h.ế.t tích tụ lâu năm.

"Bọn họ bất kính với Nữ Bạt nương nương, đuổi bọn họ vào rừng xác!"

"Xúc phạm thần linh, phải cầu xin thần linh tha thứ!"

"Động thủ!"

Dân làng căn bản không cho chúng tôi cơ hội nói chuyện.

Rất nhiều người trong tay đều cầm d.a.o phay và cung tên, còn có mấy khẩu s.ú.n.g săn đen ngòm chĩa vào chúng tôi.

Ba người chúng tôi chỉ có thể giơ tay lên, bị dân làng ép buộc leo lên núi.

Tống Phi Phi nhíu mày, vạn lần không hiểu:

"Trán đầy đặn, ánh mắt sáng ngời."

"Tai dày dặn, lông mày thanh tú ngay ngắn."

"Nhìn thế nào cũng thấy là tướng người trung hậu hiền lành..."

Nghe đến đây, Lê Cửu cười ha ha.

Ngay trước mặt chúng tôi, hắn đưa tay xoa xoa mặt mấy cái.

"Sớm biết các người không ổn rồi."

"Những năm gần đây, không biết có bao nhiêu đệ tử cái gọi là Huyền Môn chính phái muốn đến tiêu diệt Tạp Thi phái chúng ta."

"Hừ, thật là quá coi thường chúng ta!"

Sau khi xoa mặt xong, toàn bộ dáng vẻ của hắn đều thay đổi.

Đuôi mắt cong lên như mắt cáo, chóp mũi cong như mỏ chim ưng, vẻ soái khí toát ra bảy phần tà tính.

Kiều Mặc Vũ vô cùng ghen tị:

"Mẹ nó! Một thằng đàn ông, mà kỹ thuật hóa trang tốt thế!"

Tôi cúi đầu bước đi, trong lòng vô cùng hối hận.

Những năm gần đây tuy tôi bay nhảy khắp thế giới, cũng thường trải qua nguy hiểm, nhưng phần lớn đều là có kinh vô hiểm, thuận buồm xuôi gió.

Một người sống những ngày thuận lợi quá nhiều, khó tránh khỏi quá tự tin.

Tạp Thi nhất mạch truyền thừa cực khó. Đệ tử phải bát tự cứng cỏi, ngũ quan cực tốt, gan dạ hơn người, tâm tư tỉ mỉ.

Ngoài ra, Dưỡng Thi Tượng cả đời không được kết hôn, tuyệt tự tuyệt tôn.

Cho nên chín mươi chín phần trăm Dưỡng Thi Tượng đều là dung mạo xấu xí, hoặc trời sinh tàn tật.

Người bình thường, đặc biệt là trai đẹp, ai lại tình nguyện cả đời giao du với người chết?

Vì vậy, khi nhìn thấy Lê Cửu lần đầu tiên, tôi đã tự động loại bỏ thân phận Dưỡng Thi Tượng của hắn.

Hắn mắt cáo, dáng cao, chân dài, tại sao lại chạy đến cái xó xỉnh này làm Dưỡng Thi Tượng?

Kiều Mặc Vũ và Tống Phi Phi cũng có vẻ mặt ủ rũ.

Ở cùng Lê Cửu cả một đêm, ba người chúng tôi không ai phát hiện ra sự khác thường của hắn.

Cứ như vậy, cả đoàn im lặng đi đến một khu rừng đen kịt.

Những cái cây này giống như trong anime phong cách Gothic.

Thân cây đen sì, cành khô cong queo, trong rừng còn lan tỏa một tầng sương mù màu xám.

"Nếu vào trong rừng xác này ở đủ nửa canh giờ, các người vẫn bình an vô sự."

"Vậy tức là Nữ Bạt nương nương đã tha thứ cho các người, chúng tôi tự nhiên sẽ thả các người đi."

Trong sương mù này không chỉ có âm khí, thi khí, mà còn có chướng khí.

Loading...