Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 237: Hành Trình Ở Tương Tây 2

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:50:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu bé này trước giờ vẫn ở trong núi sâu, ít khi nhìn thấy con gái trẻ tuổi, nhìn thấy chúng tôi mấy người, ánh mắt hoảng loạn, vẻ mặt co quắp, lúc nói chuyện tay cũng không biết để đâu.

Nếu có cô gái nào biết làm nũng ở đây, chắc chắn có thể moi được không ít chuyện từ miệng cậu ta.

Chỉ tiếc, người cậu ta đối mặt là ba người phụ nữ như lang như hổ.

"Nếu bị phát hiện các người lén lút ra khỏi lều, chúng tôi sẽ đuổi các người xuống núi ngay trong đêm!"

Cậu bé ném lại một câu uy h.i.ế.p khô khan, rồi dẫn người trong thôn đi.

Trong ánh mắt muốn g.i.ế.c người của Kiều Mặc Vũ, tôi và Tống Phi Phi một tiếng cũng không dám hé, im lặng dựng lều.

Nhiệt độ trong núi rất thấp, vào đêm lại càng lạnh.

Lều của chúng tôi có một ô cửa sổ nhỏ trong suốt, không cần mở ra cũng có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.

Ba người vừa dọn dẹp xong đồ đạc chuẩn bị nằm xuống.

"Kính coong~"

Một tiếng chung thanh thuý vang vọng trong núi, còn mang theo tèng đợt tiếng vọng về.

“Người âm lên đường, người dương tránh xa!”

Theo sau tiếng hô thô kệch ấy, một hàng bóng đen lù lù dần hiện ra trước mắt.

Tôi lập tức tỉnh táo hẳn.

Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt nhìn thấy đội ngũ dẫn xác!

Khi đi đêm, người dẫn xác không bật đèn, toàn bộ hành trình lần mò trong bóng tối.

Họ sẽ lắc nhiếp hồn linh trong tay, để người đi đêm tránh xa.

Muốn trở thành người dẫn xác, phải luyện ba mươi sáu loại công phu, sau đó mới được chính thức hành nghề.

Trong đó, công phu đầu tiên là "Trạm lập công": Phải luyện sao cho xác c.h.ế.t cứng đờ có thể đứng thẳng như người sống.

Công phu thứ hai là "Hành tẩu công": Phải khiến t.h.i t.h.ể bước đi tự nhiên, biết nghe theo hiệu lệnh.

Ngoài ra còn có các công phu khác như "Chuyển loan công" , "Hạ pha công" , "Quá kiều công" , "Ách cẩu công", v.v.

Trong đó, "Ách cẩu công" giúp cho chó dọc đường nhìn thấy xác mà không sủa.

Xác c.h.ế.t rất kỵ tiếng chó sủa, nếu chó sủa lên sẽ dễ kinh động linh hồn, khiến th//i th//ể bỏ chạy tán loạn.

Ba chúng tôi chụm đầu vào nhau, chen chúc ngồi một chỗ, chăm chú nhìn đội dẫn xác đang dần tiến lại gần.

Những th//i th//ể đó toàn thân được quấn chặt trong áo choàng đen, nhìn thoáng qua còn tưởng đã lạc sang tận Ả Rập Saudi.

Đi cuối cùng chính là người dẫn xác thần bí.

Ông ta ăn mặc giống hệt x//ác ch//ết, cũng một thân áo choàng đen rộng thùng thình, nếu đứng yên một chỗ, gần như không khác gì đám x//ác ch//ết phía trước.

Chỉ có điểm khác biệt duy nhất: th//i th//ể thì nhảy nhót từng bước, còn ông ta thì bước đi chậm rãi vững vàng.

Cứ đi được mười mét, ông ta lại lắc nhiếp hồn linh và gào một tiếng khẩu hiệu.

Tôi nheo mắt nhìn suốt một lúc lâu, chỉ có thể miễn cưỡng đoán từ giọng nói, chắc ông ta khoảng năm sáu mươi tuổi.

Vì quá chăm chú, tôi vô tình giẫm lên tay Kiều Mặc Vũ.

Kiều Mặc Vũ vốn rất sợ đau, bị muỗi đốt thôi cũng khóc cha gọi mẹ.

Cô ấy thét lên một tiếng, rút tay lại thật nhanh.

Mất điểm tựa, tôi mất thăng bằng, cơ thể ngã nhào về phía trước.

Dây kéo "roẹt" một tiếng trượt xuống.

Thế là tôi lăn thẳng ra khỏi lều, ngã ngay trước đội dẫn xác.

Một bóng đen khoác áo choàng rộng dừng lại ngay trước mặt tôi.

Gió núi thổi qua, vạt áo choàng tung bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-237-hanh-trinh-o-tuong-tay-2.html.]

Một đôi giày cao gót đỏ chót, chói mắt, đập thẳng vào tầm mắt tôi.

Nghề dẫn xác có thể truy ngược nguồn gốc từ thời kỳ Xi Vưu.

Tương truyền xa xưa, Xi Vưu từng giao chiến với các bộ tộc thù địch bên bờ Hoàng Hà.

Sau trận chiến, Xi Vưu không nỡ để xác binh sĩ nằm phơi ngoài đồng hoang, liền lệnh cho quân sư dùng thuật pháp đưa các th//i th//ể trở về quê nhà.

Từ đó về sau, kỹ thuật dẫn xác dần dần phát triển.

Về sau, đối với những người c.h.ế.t nơi đất khách quê người, gia đình họ thường nhờ các đạo dẫn xác đưa th//i th//ể trở về quê an táng, để lá rụng về cội.

Với sự phát triển của khoa học kỹ thuật hiện đại, nghề dẫn xác ngày càng suy tàn, gần như tuyệt tích.

Những nơi bây giờ còn thuê người dẫn xác, đa phần là những thôn làng khép kín, lạc hậu trên núi.

Trong những thôn làng này, tuyệt đối không nên xuất hiện một người phụ nữ đi giày cao gót màu đỏ như vậy.

Tôi còn muốn nhìn kỹ hơn thì trước mắt xuất hiện một đôi giày Giải Phóng màu xanh rêu.

Người dẫn xác mặt mày u ám, giọng nói khàn khàn:

"Cố nhân về nhà, người đi đường tránh mặt."

Tôi giả vờ sợ hãi không đứng vững, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất.

Cùng lúc ngã xuống, tôi đã đưa tay nắm lấy cổ chân của nữ thi.

Da dẻ mịn màng, còn mang theo một chút hơi ấm.

Hơi ấm?

Nóng?

"Tránh ra!"

Người dẫn xác quát khẽ một tiếng, đưa tay đẩy tôi sang một bên.

Tôi cúi đầu ngồi trên đất, đợi đến khi đoàn dẫn xác đi khỏi mới bật dậy chạy vào lều.

"Đó không phải là x//ác ch//ết, là người sống!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nghe tôi nói vậy, Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ cùng trợn tròn mắt.

"Sống, sống ư?"

"Đi, theo xem!"

Ba người chúng tôi cúi đầu vừa bước ra khỏi lều.

Một người dang hai tay chặn chúng tôi lại.

Là cậu bé trẻ tuổi mà trước đó chúng tôi đã gặp.

Mặt cậu nghiêm nghị, vì vừa chạy bộ nên n.g.ự.c còn phập phồng.

"Không được đi!"

Cậu bé tên là Lê Cửu, năm nay mười tám tuổi, vừa học xong cấp ba.

"Không được quấy rầy Thất thúc công dẫn xác!"

"Nếu không, nếu không tôi sẽ đi mách với dân làng, bảo họ đuổi các người xuống núi!"

Lê Cửu nói, Thất thúc công là người dẫn xác giỏi nhất trong thôn.

Những xác c.h.ế.t mà ông dẫn là do mạo phạm sơn thần, bị thần linh đoạt mất linh hồn.

Xác của họ phải được dẫn đến một hang động cách đây mấy trăm dặm.

Đó là nơi thần phạt.

Chỉ khi chôn cất xác c.h.ế.t ở đó, thần linh mới không trách tội dân làng họ.

Tôi cau mày, vẫn không nhịn được sự nghi ngờ.

"Vừa nãy có tổng cộng bốn xác chết."

Loading...