Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 236: Hành Trình Ở Tương Tây 1

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:50:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Kính coong~"

"Âm nhân cản lộ, dương nhân hồi tị!"

Theo nhịp điệu của linh hồn chiêu hoàn, tôi giơ thẳng hai tay lên, nhảy lò cò.

Tôi và bạn bị người ta biến thành cương thi sống, trở thành một phần của đội ngũ cản thi.

Nhưng người cản thi kia không biết, tôi là một đạo sĩ Mao Sơn, còn bạn tôi, là truyền nhân duy nhất của Địa sư.

***

"Oa, đây là Malaysia sao!"

Kiều Mặc Vũ dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt say sưa.

"Không hổ danh là quốc gia có diện tích phủ xanh đạt 99%, không khí thật trong lành."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Kiều Mặc Vũ vừa định quay người lại, tôi liền đẩy vai cô ấy về phía trước.

Sợ cô ấy vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy bốn chữ "Sân bay Chỉ Giang".

Đây là Tương Tây, không phải Malaysia.

Lần trước tôi và Tống Phi Phi bắt được một người luyện dưỡng thi ở nhà tang lễ.

Ông ta nói Tạp Thi phái hoạt động mạnh ở vùng Tương Tây, muốn tôi và Tống Phi Phi tự chui đầu vào rọ.

Tạp Thi nhất mạch, giỏi nhất là dưỡng thi.

Thủy thi, ngọc thi, huyết thi, bì thi, nhục thi, mộc thi...

Bì thi cứ bảy ngày lại thay da một lần, mỗi lần thay da, phải gi//ết một người.

Huyết thi lấy m.á.u làm thức ăn, ngày ăn m.á.u đàn ông, đêm ăn m.á.u đàn bà.

Tạp Thi tượng vừa xuất hiện, m.á.u chảy thành sông, vĩnh vô ninh nhật.

Cho nên biết rõ nguy hiểm trùng trùng, tôi và Tống Phi Phi vẫn nghĩa bất dung từ mà đến, "tiện thể" mang theo Kiều Mặc Vũ.

Tên này như lươn trạch, nếu biết nơi này nguy hiểm như vậy, chắc chắn quay đầu bỏ chạy.

Tôi chỉ có thể lừa cô ấy, nói là đưa cô ấy đi nghỉ ở Malaysia.

"Sawasdee krap!"

Tài xế chắp tay trước ngực, gật đầu chào Kiều Mặc Vũ.

Kiều Mặc Vũ ngơ ngác: "Tài xế này, người Thái à?"

Tôi lén đưa chân ra, dùng sức nhéo một cái.

Tống Phi Phi nhăn nhó, giận mà không dám nói.

Đồ ngốc này tìm ai thế không biết!

Tống Phi Phi nén đau xoa dịu:

"Tài xế trước đây từng ở Thái Lan vài năm, Malaysia và Thái Lan gần nhau lắm, ngay cạnh thôi!"

Kiều Mặc Vũ nhìn kỹ tài xế: "Là người Trung Quốc!"

Tài xế có chút xấu hổ, tôi "rầm" một tiếng đóng mạnh cửa xe.

"Người Hoa ở Malaysia rất nhiều!"

Kiều Mặc Vũ vô cùng phấn khích, vừa lên xe đã muốn hạ cửa sổ xuống ngắm cảnh.

Tôi lập tức vặn đầu cô ấy lại:

"Nào, xem phim!"

Chiếc xe này là Tống Phi Phi cố ý tìm, phía sau ghế trước còn lắp hai màn hình điện tử.

Để thu hút Kiều Mặc Vũ, tôi đặc biệt chọn một bộ khá đặc biệt: kỳ thú, diễm lệ, kinh dị, thấp tục hoà vào làm một trong bộ phim này.

Kiều Mặc Vũ vừa lên án tôi nhân phẩm đê tiện, vừa xem không chớp mắt.

Đợi đến khi xe cuối cùng cũng đến nơi, cô ấy mới luyến tiếc bước xuống xe kéo lấy tôi:

"Còn phần hai không?"

Ngôi làng Cản Thi nằm trên một con đường núi rất khuất sau ngôi làng nhỏ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-236-hanh-trinh-o-tuong-tay-1.html.]

Xe không thể đi qua, chỉ có thể đi bằng la hoặc đi bộ.

Tống Phi Phi dắt theo mấy con lừa xám, vẻ mặt vô cùng khoa trương:

"Đây là trạm dừng chân đầu tiên của chúng ta."

"Ôn lại con đường Trà Mã cổ đạo!"

Kiều Mặc Vũ gãi đầu, ánh mắt mờ mịt:

"Malaysia cũng có con đường Trà Mã cổ đạo sao? Tôi còn tưởng chỉ có nước mình mới có."

Để lừa dối Kiều Mặc Vũ, tôi và Tống Phi Phi đã phải vắt óc suy nghĩ, tốn bao tâm tư mà.

Đường núi khó đi.

Con đường này phải đi qua một khu rừng nguyên sinh rất rậm rạp.

Rất nhiều đoạn đường thậm chí là chúng tôi phải đẩy lừa đi.

Nơi này, nếu không có người dẫn đường, lạc vào rừng thì căn bản sẽ không tìm được đường ra.

Cây cổ thụ ven đường cành lá xum xuê, che trời khuất đất.

Tôi bị lừa xóc cho đầu óc mê muội, có cảm giác phiêu diêu không biết mình đang ở đâu.

"Mọi người, đến rồi!"

Hướng dẫn viên kiêm lái xe đưa chúng tôi đến một đầu làng, liền túm lấy con lừa nhất định không chịu đi tiếp.

"Theo thỏa thuận, ba ngày sau tôi sẽ đến địa điểm này đón các vị."

Kiều Mặc Vũ cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô ấy hồ nghi đánh giá tôi từ trên xuống dưới:

"Đây là đâu, anh ta vừa nói gì vậy?"

Tôi mặt không đổi sắc tim không loạn:

"Người lùn Malaysia nghe chưa?"

"Đây là bộ lạc nguyên thủy địa phương, bên trong đều là người lùn cao một mét."

"Chúng ta sẽ ở đây, tham quan tìm hiểu ba ngày du lịch."

Kiều Mặc Vũ tát một cái vào đầu tôi:

"Làng ở Malaysia gọi là Nữ Bạt thôn à?"

Tống Phi Phi nháy mắt ra hiệu, hướng dẫn viên một chân đạp lên lưng lừa, cứ thế mà phi như ngựa, gần như trong nháy mắt, đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.

Cũng không trách Kiều Mặc Vũ nghi ngờ, Nữ Bạt thôn thực sự quá mức quỷ dị.

Âm khí dày đặc đến mức hoá thành sương mù màu xám nhạt.

Trong làng không có lấy một ngọn cỏ, độc trùng khắp nơi.

Kiều Mặc Vũ quay đầu muốn chạy, nhưng bị tôi dùng một câu chú cố định tại chỗ.

"Đến rồi thì thử một lần đi!"

Lúc này trời đã tối.

Nữ Bạt thôn không bao giờ cho người ngoài địa phương ở lại qua đêm. Chúng tôi không còn cách nào, chỉ có thể dựng lều bên ngoài thôn.

Chỉ vậy thôi, người trong thôn còn ra đuổi chúng tôi mấy lần, nói bằng thứ phương ngữ chúng tôi không hiểu.

Hai bên giao tiếp không được vui vẻ cho lắm, cuối cùng một cậu bé mười bảy mười tám tuổi, da hơi ngăm đen, kiếm mi tinh mục trong thôn đi ra.

Nhìn dáng vẻ này là biết đặc biệt lanh lợi.

"Qua chín giờ tối, các người không được ra khỏi lều nữa."

"Đúng rồi, cũng không được thắp đèn!"

"Nếu không xảy ra chuyện gì, chúng tôi không chịu trách nhiệm."

Tống Phi Phi cau mày:

"Muốn đi vệ sinh thì làm sao?"

Cậu bé nháy mắt đỏ mặt, khuôn mặt hơi ngăm đen cũng biến hồng, giống như cậu bé Nhuận Thổ trong sách giáo khoa tiểu học.

"Thì, thì cũng không được ra!"

Loading...