Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 23: Tôi bán bùa trên Livestream 7

Cập nhật lúc: 2025-05-09 04:46:05
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi tham quan đền Nguyệt Lão một lúc, chúng tôi áp giải Trần Tân trở về làng. Vì thường xuyên có khách du lịch từ nơi khác tới chơi, trong làng có hai nhà nghỉ nhỏ.

Phòng ở tuy đơn giản nhưng khá sạch sẽ, chúng tôi thuê một phòng lớn rồi trói Trần Tân ném xuống sàn.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Hai ngày nay hắn coi như chịu đủ khổ rồi, vừa bị tôi và Tống Phi Phi đánh, vừa bị bỏ đói — hai ngày không hột cơm nào vào bụng.

Nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó, trời đã bắt đầu tối.

Ước chừng lúc này du khách đã về hết, đền Nguyệt Lão cũng đóng cửa, ba người chúng tôi lại dắt Trần Tân leo núi một lần nữa.

Trên đỉnh núi lúc đêm khuya, bóng cây lay động, gió núi thổi ào ào khiến những tấm thẻ gỗ va vào nhau phát ra tiếng leng keng nghe khá rợn người.

Dù đã bị tôi đánh cho sưng mặt mũi, Trần Tân vẫn vô thức rụt người trốn sau lưng tôi.

Tôi quay lại nhìn hắn, cười dịu dàng: “A Tân, đừng sợ, có em bảo vệ anh.”

Nghe xong câu ấy, hắn càng sợ hơn, toàn thân run lẩy bẩy.

Tống Phi Phi che miệng cười nghiêng ngả: “Trời ơi Linh Châu, người ta là hội chứng giật dây thần kinh định kỳ, còn cậu thì là hội chứng não yêu định kỳ à.”

Con nhỏ vô lương tâm đó còn dám cười tôi, đến cả Lăng Duệ cũng cố gắng nhịn cười, mặt đỏ như gấc:

“Linh Châu, sao khi người khác bị dây đỏ bám thì nhìn vừa điên vừa tội, còn cô bị dây đỏ bám, tôi thấy Trần Tân mới là người đáng thương.”

Tôi lườm một cái, đá Trần Tân một cú thật mạnh, sau đó mới đẩy cửa bước vào miếu.

Sợi chỉ đỏ trong tay tượng Nguyệt Lão dường như cảm nhận được ác ý của tôi, vừa bước vào cửa, nó liền như một con rắn chui ra khỏi tượng, lao thẳng về phía cổng.

Quả nhiên thứ này đã thành tinh!

Tôi rút thanh kiếm gỗ đào ra cầm chặt trong tay, vội đuổi theo sợi chỉ đỏ. Vừa lúc đó, Lăng Duệ từ đối diện đi tới, sợi chỉ đỏ lập tức như một tia chớp chui thẳng vào mũi anh ấy.

Mẹ kiếp!

Gương mặt Lăng Duệ đỏ lên rõ rệt, ánh mắt mơ màng, toàn thân tỏa ra khí nóng, vẻ mặt chẳng khác gì một con sói đói đang khát tình.

Nhìn ánh mắt khao khát đó, tôi bất an kéo chặt cổ áo.

Không phải là cái kia chứ?

Nỗi sợ của tôi nhanh chóng được chứng thực, chỉ thấy Lăng Duệ l.i.ế.m môi một cái, nở nụ cười gian tà rồi nhào tới tôi, miệng còn la lớn:

“Linh Châu, anh thích em từ lâu rồi! Em hãy ngoan ngoãn theo anh đi!”

“Tôi có làm phiền gì không?”

Tống Phi Phi che mắt bằng hai tay, ra vẻ hóng kịch vui:

“Phiền cái đầu cậu ấy! Anh ấy bị dây đỏ điều khiển rồi! Cậu trông chừng Trần Tân cho tôi, đừng để hắn lợi dụng lúc loạn mà bỏ chạy!”

Cảnh tượng sau đó vô cùng hỗn loạn: Lăng Duệ cứ một mực đòi đè tôi ra, tôi lại không dám đánh thật mạnh, kết quả bị anh ấy ôm chặt, hôn lên mặt mấy cái rõ kêu.

Đúng là nghiệt duyên mà! Tôi đẩy anh ấy vào tường, nghiến răng, xé áo anh áy, sau đó cắn ngón tay giữa nhỏ m.á.u lên n.g.ự.c anh ấy.

Người tu đạo, m.á.u trong người mang theo linh khí và chính khí, tà vật sẽ kháng cự theo bản năng.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc, sợi chỉ đỏ từ miệng Lăng Duệ bay ra, lao thẳng về phía Trần Tân.

Lăng Duệ vẫn giữ nguyên tư thế ôm tôi, ánh mắt đắm đuối, khuôn mặt đỏ ửng, khóe môi khẽ nhếch, mang theo nụ cười mơ hồ.

Tôi nghiến răng bóp mạnh mặt anh ta: “Tỉnh lạiiiii!”

“Ái da, Linh Châu, đau, đau, đau ~”

Tôi đẩy phăng Lăng Duệ vô dụng sang một bên, quay đầu định đuổi theo Trần Tân thì một cành cây to từ ngoài sân vươn vào, quấn chặt lấy eo tôi.

Mẹ nó chứ! Là cây long não già ở cửa miếu!

Tôi bị cành cây cuốn lên giữa không trung, mắt thấy Trần Tân sắp chạy khỏi đỉnh núi, tôi chỉ còn cách quay đầu hét lớn với Lăng Duệ và Tống Phi Phi:

“Mau bắt lấy Trần Tân!”

Từ trên không, lại có thêm hai dây leo vươn ra, chụp lấy Lăng Duệ và Tống Phi Phi. Tôi vừa giãy dụa vừa mắng chửi cây long não:

“Tao nể mày tu hành khó khăn, trên người không dính sát nghiệp nên mới tha cho mày, vậy mà mày dám giúp kẻ ác!”

“Không buông tao ra, tao sẽ phóng hỏa thiêu c.h.ế.t mày!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-23-toi-ban-bua-tren-livestream-7.html.]

“Sợi chỉ đỏ kia đã dính đến hàng trăm mạng người, mày muốn gánh lấy nghiệp này à?”

Những sợi dây leo đang vung vẩy giữa không trung lập tức dừng lại. Một lúc sau, cây long não già mới từ từ thu hồi các cành cây của mình, đứng lặng lẽ trong gió như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Tôi lao ra khỏi miếu, trừng mắt nhìn nó một cái, cây long não run lên, rụng đầy lá.

Trần Tân những ngày này vừa bị đánh vừa bị bỏ đói, sức lực gần như cạn kiệt, chưa chạy được bao xa đã bị tôi bắt lại.

Vừa chạm vào Trần Tân, tôi đã cảm thấy có gì đó sai sai, cơ thể hắn nhẹ như chiếc lá khô giữa cơn gió, đẩy nhẹ một cái là lăn lông lốc.

Đúng lúc đó, sợi chỉ đỏ trên cổ tay tôi trượt xuống nhanh như chớp, lao về phía Trần Tân như một con rắn.

Khi sợi chỉ đỏ nhập vào cơ thể, Trần Tân bắt đầu co giật dữ dội như lên cơn động kinh.

Sợi chỉ đỏ đang hút tinh huyết của hắn, tôi cau mày đứng nhìn.

Trương Thiến Nhiên, Tống Phi Phi, và cả tôi — sợi chỉ đỏ đã thất bại ba lần. Xem ra đến lúc rồi, nó thậm chí không tha cả Trần Tân.

Chẳng mấy chốc, da mặt Trần Tân bắt đầu nhăn nheo thấy rõ, nhanh chóng già đi trông thấy.

Tôi chợt nghĩ ra, nhân lúc sợi chỉ đỏ đang hút máu, liền dùng pháp khí và linh lực phong tỏa thất khiếu của hắn.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Trần Tân từ một thanh niên trai tráng biến thành một ông lão lụ khụ.

Tống Phi Phi và Lăng Duệ đứng bên cạnh, căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh:

“Mau! Tranh thủ thời gian, khiêng hắn xuống núi, đưa đến nhà hỏa táng gần nhất!”

Tôi chẳng hề thương xót cái c.h.ế.t của Trần Tân. Trời xanh có mắt, báo ứng nhãn tiền, nhà họ Trần đã hại bao nhiêu cô gái vô tội, giờ c.h.ế.t như vậy còn nhẹ chán.

Sợi chỉ đỏ được nghìn năm hương khói nuôi dưỡng, lửa thường không thể thiêu cháy. Nhưng lò thiêu ở nhà tang lễ là thứ đã đốt hàng nghìn xác chết, cực kỳ khắc chế tà vật và linh thể.

Sợi chỉ kia được nhà họ Trần phụng dưỡng, thì cũng nên c.h.ế.t theo nhà họ Trần.

Sợi chỉ đỏ đã hút sạch tinh huyết của Trần Tân, chúng tôi không tốn bao nhiêu sức cũng đưa được hắn xuống núi và đến nhà tang lễ gần nhất.

Với sự ra mặt của Tống Phi Phi và Lăng Duệ, nhân viên trực ca liền làm việc ngoài giờ giúp chúng tôi. Khi t.h.i t.h.ể Trần Tân được đẩy vào lò thiêu, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó, tôi nằm mơ thấy một ông lão râu bạc trắng cười híp mắt nhìn tôi: “Lục Linh Châu, con giúp ta dọn dẹp cửa miếu, ta muốn ban cho con một mối nhân duyên tốt.”

“Đừng mà!”

Tôi hét to một tiếng rồi choàng tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Nguyệt Lão rảnh rỗi này đúng là lấy oán báo ơn!

Người bình thường ai lại muốn kết hôn chứ!

Nghĩ đến cảnh mình bụng bầu vượt mặt mà vẫn phải trảm yêu bắt ma, tôi rùng mình rợn cả sống lưng.

***

Tôi và Tống Phi Phi lại bắt đầu cuộc sống livestream mỗi ngày. Để tăng lượt xem, Tống Phi Phi đề xuất chúng tôi phát sóng vào lúc nửa đêm.

“Chị streamer, chị biết về Chuông gọi hồn lúc nửa đêm không?”

Người gọi đến là một cậu trai trẻ, cạnh cậu là một nhóm đầu người chen chúc trong khung hình, nhìn qua là biết đang ở ký túc xá nam sinh.

Tôi không thích xem phim kinh dị nên nhất thời không hiểu: “Chuông gì cơ?”

Cậu trai nuốt nước bọt căng thẳng: “Có một cuộn băng, nghe nói ai xem xong cuộn băng đó sẽ nhận được một cuộc gọi. Người trong điện thoại sẽ nói với bạn rằng bạn sẽ c.h.ế.t trong vòng bảy ngày.”

Tôi cau mày: “Chúng ta phải tin vào khoa học. Có khả năng đây là trò của một tên sát nhân biến thái nào đó, cố ý lợi dụng chuyện tâm linh để che giấu tội ác.”

Bên kia vang lên một loạt tiếng hít khí lạnh, cậu trai càng thêm hoảng loạn: “Chị streamer, cả phòng ký túc của bọn em đều đã xem cuộn băng đó, và đều nhận được cuộc gọi…”

“Hơn nữa, em đã gửi cuộn băng đó cho chị rồi…”

Gì cơ?

Tôi còn đang định dùng lý lẽ khoa học để trấn an đám sinh viên bị dọa sợ kia thì Tống Phi Phi vừa gặm đùi gà vừa đi vào:

“Linh Châu, buồn cười quá đi! Nãy tôi nhận được một cuộc gọi lạ, người bên kia nói gì mà, bảy ngày nữa, tôi sẽ đến tìm cô.”

“Cái này là dạng lừa đảo kiểu mới à?”

Màn hình bên kia lập tức im phăng phắc, chỉ còn lại giọng thì thào run rẩy của cậu trai:

“Hắn… đến rồi…”

Loading...