Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 226: Quỷ Trủng 7
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:47:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi lấy một cây gậy gỗ chống cục thịt kia thay cho đuốc.
Cục thịt đen kia hấp hối, trên người tản ra ngọn lửa nhè nhẹ, vừa hay thích hợp để chiếu sáng.
Lúc này ngay cả Kiều Mặc Vũ cũng không rảnh mà keo kiệt nữa.
Mỗi người chúng tôi đều nắm chặt một lá Thiên Hỏa Phù, tùy thời chuẩn bị ném ra.
Kiều Mặc Vũ vừa cẩn thận đi, vừa bố trí một trận mê hồn đơn giản.
Một khi có thứ gì đó đuổi theo chúng tôi, trận pháp này có thể trì hoãn nó một thời gian.
Chưa đi được hai bước, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động đến mức không nói nên lời.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Đứng, nằm, bò,...vô số hài cốt voi nằm la liệt, dày đặc, chất thành núi.
Những chiếc ngà voi khổng lồ phát ra ánh sáng trắng u ám trong ánh lửa yếu ớt.
"Má ơi, đó là ngà voi ma mút à?"
Tống Phi Phi trợn mắt há mồm chỉ vào một cái đầu lâu khổng lồ.
Trên đầu lâu hai chiếc ngà voi cong thành hình bán nguyệt hướng lên trời, quả thực giống với hình dáng voi ma mút đã tuyệt chủng mà cô ấy từng thấy trên TV.
Đây chẳng phải là Tượng Trủng trong truyền thuyết sao?
Tù trưởng bộ lạc ăn th//ịt người không đoán sai, nơi này lại thực sự có một Tượng Trủng!
Tôi giơ đuốc đi về phía sâu trong hang động, cục thịt trên đuốc đột nhiên phát động.
Nó kêu quái dị một tiếng lao về phía Kiều Mặc Vũ, bị Kiều Mặc Vũ giơ Lôi Kích Lệnh đập nó thành một đám bụi.
Ngọn lửa tan biến, chút ánh sáng cuối cùng biến mất trong hang động sâu thẳm.
Tôi nín thở, dừng bước chân không dám đi tiếp.
"Thịch!"
"Thịch thịch thịch!"
Mặt đất phát ra sự rung động nhẹ, thiết bị chiếu sáng và dã ngoại chúng tôi mang theo đều ở trong túi Lục Hải, hiện tại, thứ duy nhất có thể dùng chỉ có Thiên Hỏa Phù trong tay.
Tôi nghiến răng đốt cháy phù giấy, hỏa cầu lại một lần nữa từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng cả hang động.
"Má ơi!"
"Chạy mau!"
Những hài cốt nằm kia, đứng kia, lại đều sống lại cả rồi!
Tôi cảm thấy hôm nay một ngày, tôi đã chạy hết số bước mà cả đời này có thể chạy rồi.
Buổi tối chạy cả đêm, từ cửa rừng chạy đến cuối rừng, bây giờ còn phải chạy trong hang động.
Ba người chúng tôi quay đầu chạy về phía cửa hang, nhưng chạy được hai bước mới phát hiện cửa hang, biến mất rồi.
Đúng vậy, một cái cửa hang to như vậy, rộng và cao mấy mét, có thể cho một con voi đi qua, lại không còn nữa.
Cả hang động biến thành một mật thất, hay nói đúng hơn, biến thành một ngôi mộ kín.
Khi một bộ xương voi ma mút lao về phía tôi, tôi thuận thế nhảy lên, từ ngà của nó chạy thẳng lên lưng nó.
Kiều Mặc Vũ cũng theo tôi cưỡi lên lưng voi, sau đó ngồi ngay ngắn, không nói một lời.
Tống Phi Phi thấy vậy, bắt chước theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-226-quy-trung-7.html.]
Cô ấy vừa mới ngồi lên đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
"Ái ya má ơi! Đau đau đau!"
Đợi cô ấy kêu xong, tôi và Kiều Mặc Vũ mới nhăn nhó nhảy khỏi lưng voi, đổi sang ngồi lên đầu voi.
Thì ra trên lưng voi mọc một hàng gai xương, giống như một chiếc lược ngược.
Chúng tôi vừa ngồi xuống, vừa vặn ngồi lên gai xương.
May mà tôi ngồi hơi lệch, chỉ bị đ.â.m trúng mông.
Tống Phi Phi chửi bới leo xuống lưng voi, tức đến nói năng lộn xộn.
"Tôi tuyên bố tất cả quyền thừa kế của các người đều bị hủy bỏ!"
"Di sản của tôi đem đi quyên góp cho trẻ em thất học, đem đi cứu trợ chó hoang, cũng không cho các người!"
Những bộ xương voi này có kích thước khổng lồ, dù chỉ còn lại một bộ khung xương, khi chạy vẫn có thể gây ra rung động mặt đất.
Chỉ là thân hình của chúng quá lớn, cho chúng tôi không ít cơ hội.
Ba người chúng tôi như khỉ mà luồn lách chạy nhảy giữa những bộ xương voi, nhất thời không ai làm gì được ai.
Chỉ là lâu dài như vậy, chắc chắn chúng tôi sẽ mệt mỏi trước.
"Hộc hộc, không, không thể cứ chạy như vậy được nữa!"
Kiều Mặc Vũ ôm một khúc xương chân voi, khi voi chạy, cô ấy bị xóc như chiếc thuyền lá trong sóng lớn.
Tống Phi Phi không nói một lời nằm bẹp trên đầu voi, sắc mặt còn khó coi hơn cả quỷ.
Thể lực của cô ấy kém nhất, chống đỡ đến bây giờ, đã là nỏ mạnh hết đà.
Ánh lửa dần yếu đi, tôi máy móc đưa tay lấy bùa, kết ấn niệm chú.
Đối với việc tôi dùng Thiên Hỏa Phù như pháo sáng, Kiều Mặc Vũ từ xót của ban đầu, đến bây giờ đã tê liệt cảm xúc.
Tôi cũng không nhớ rõ mình đã ném ra bao nhiêu lá bùa, cái bọc vốn căng phồng đã xẹp đi một nửa.
Hỏa cầu rơi xuống, ánh sáng rực rỡ.
Tay Kiều Mặc Vũ buông lỏng, không ôm được chân voi nữa, ngã xuống dưới bụng voi.
Cô ấy ngơ ngác nhìn bụng voi, đột nhiên lộn mình một cái đứng dậy.
"Linh châu! Cục thịt đen! Rất nhiều cục thịt đen mắc kẹt trong xương voi!"
Không chỉ có cục thịt đen, còn có rất nhiều x//ác khô màu đen.
Những xác khô màu đen này ẩn mình dưới bộ xương vai và xương hông voi, trong đêm tối hoàn toàn ẩn nấp thân hình.
Trong động vốn dĩ ánh sáng đã lờ mờ, tuy có Thiên Hỏa Phù chiếu sáng, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh vật.
Những bộ xương voi này không ngừng chạy, chúng tôi bị đuổi đến chật vật chạy tán loạn, căn bản không có thời gian nhìn kỹ khe xương của chúng.
Cho nên, thứ đang động không phải là xương voi, mà là những cục thịt đen và xác khô này.
Xương voi đánh không lại, nhưng cục thịt và xác khô thì có thể.
Ba người chúng tôi tinh thần phấn chấn, móc pháp khí ra cùng chúng giao chiến một chỗ.
Những xác khô và cục thịt này tuy là đoàn âm khí hùng hậu, lại không quá sợ gạo nếp và kiếm đồng, chỉ có Ngũ Lôi Phù và Thiên Hỏa Phù, mới có thể miễn cưỡng đánh tan âm khí của chúng.
Trên mặt đất rất nhanh đã nằm ngổn ngang một đống xác đen, âm khí trên người chúng bị đánh tan, tự nhiên trở về thành th//i th//ể bình thường.