Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 225: Quỷ Trủng 6
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:47:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiều Mặc Vũ không nói nữa, bởi vì cô ấy đã phát hiện người gần cô ấy nhất là tôi, lúc này đang đứng cách cô ấy một mét.
Ánh mắt tôi sắc bén nhìn chằm chằm cô ấy, Tống Phi Phi cũng có vẻ như đang lâm đại địch.
"Ực!"
Kiều Mặc Vũ căng thẳng nuốt nước bọt, cứng đờ cổ máy móc chậm rãi quay đầu lại.
"Nằm xuống!"
Tôi nhanh chóng bật dậy lao về phía Kiều Mặc Vũ, thứ trên vai cô ấy há miệng, cắn hụt.
"Má ơi! Má ơi! Đây là cái thứ gì vậy?!"
Thứ này trông giống như một cục thịt đen ngòm, có một cái đầu tròn xoe và một thân hình tròn xoe.
Trên đầu nó mọc ba cái lỗ lớn m//áu me b//e bét, trông có vẻ như bị ai đó kh//oét mất mắt và mũi.
Cục thịt đen này vừa động, cả khu rừng liền sống dậy.
Cành cây như những chiếc roi mọc mắt quất về phía chúng tôi, cỏ dại trên mặt đất nhanh chóng mọc lên, quấn lấy cổ chân chúng tôi.
Cả mặt đất cũng bắt đầu nhấp nhô, như mặt biển sóng lớn.
Ba người chúng tôi bị lắc lư đến mức không đứng vững, may mắn là mặt đất tuy rung chuyển dữ dội, nhưng không nuốt chửng chúng tôi.
"Chạy! Chạy về phía trước!"
Trên đầu là dây leo và cành cây quất tới tấp, dưới chân là cỏ dại tự động thắt nút muốn trói chân chúng tôi, chúng tôi chỉ lo được cái đầu không lo được cái chân, vô cùng chật vật.
Tôi cúi người tránh cành cây quất tới phía trước, chân bị vướng vào cỏ dại, cơ thể mất thăng bằng, bị cục thịt đen kia đ//âm trúng.
Kiều Mặc Vũ vừa hay ngã lên người tôi, theo sự rung chuyển của mặt đất, hai người chúng tôi lăn thành một đoàn lao về phía Tống Phi Phi.
"Ái da!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Tôi bị đ.â.m choáng váng đầu óc, đợi đến khi tôi lắc lắc đầu đứng dậy nhìn, ôi trời ơi, loay hoay nửa ngày hóa ra lại thụt lùi mấy mét.
Mấy người chúng tôi đều bị đánh cho bực mình, ngay cả Kiều Mặc Vũ vốn keo kiệt cũng không nhịn được nữa.
"Lấy đồ ra! Xử chúng nó!"
Vạn vật trong trời đất đều tương sinh tương khắc, khu rừng này âm khí ngưng tụ, hẳn là sợ nhất những thứ dương khí dồi dào.
Nhưng tôi vốc một nắm gạo nếp tung ra, lại không hề có phản ứng gì.
Ồ, không đúng, vẫn có một chút phản ứng.
Cây bị gạo nếp trúng phải vặn vẹo cành cây, rũ hết gạo nếp trên người xuống.
Phải biết rằng, những hạt gạo nếp này không hề tầm thường, quỷ vật bình thường dính phải một chút là quỷ thể bị tổn hại, ngay cả cương thi cũng có thể khống chế được.
Gạo nếp này gọi là Bách Dương Mễ, cần phải thu thập từ một trăm hộ gia đình, dính nhiễm khói lửa nhân gian.
Sau khi thu thập Bách Dương Mễ, còn cần phải phơi nắng cả buổi sáng vào mỗi dịp Xuân Phong, Hạ Chí hàng năm.
Xuân Phong, dương khí tăng trưởng âm khí tiêu tan.
Hạ Chí, là thời điểm dương thịnh nhất trong năm.
Bách Dương Mễ này hội tụ khói lửa nhân gian, khí trường sinh mùa xuân, khí chí dương mùa hạ.
Thu thập tốn thời gian tốn công sức, mỗi lần tôi dùng, Kiều Mặc Vũ đều đau lòng đến co giật.
Tôi không cam tâm lại vốc ra một nắm gạo nếp lớn hơn tung ra, vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Mặc Vũ nhìn mà lòng tan nát: "Linh Châu! Mau dừng lại đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-225-quy-trung-6.html.]
Tống Phi Phi lấy kiếm gỗ đào ra, chưa vung được hai nhát, kiếm gỗ đào đã bị một dây leo thô to cuốn đi.
Giây tiếp theo, dây leo vung kiếm gỗ đào ch//ém về phía Tống Phi Phi, đánh cho cô ấy ôm đầu chạy trối chết.
Tôi và Kiều Mặc Vũ im lặng nhìn cảnh tượng quái dị này, trong lòng đều có chút hoang mang.
Tấn công vật lý không được, tấn công phép thuật toàn vô dụng.
Vậy thì chơi kiểu gì?
Kiều Mặc Vũ vỗ đầu một cái.
"Kim khắc Mộc, Hỏa tiết Mộc, phóng hỏa đốt nó đi!"
Kim tuy có thể khắc Mộc, nhưng Mộc nhiều Kim gãy.
Mà phóng hỏa đốt rừng, thực sự là hạ sách.
Khu rừng này rậm rạp như vậy, đến lúc đó vạn nhất cháy thật, lửa lan rộng, chúng tôi e rằng đều không thể thoát ra được.
Thôi thì, coi như ngựa c.h.ế.t làm ngựa sống vậy!
Tôi nghiến răng lấy ra Thiên Hỏa Phù, hai tay kết ấn, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh.
"Thiên địa hỏa cực dương dục động, Tam Muội Chân Hỏa hạ vân tiêu, vạn vật nghênh kính Hỏa Thần, chu vi yêu quỷ hóa tro tàn!"
"Ầm!"
Từng đoàn từng đoàn hỏa cầu từ trên không giáng xuống, xua tan sương mù trong rừng.
Cục thịt đen kia là kẻ bị trúng đầu tiên.
Nó từ cục thịt biến thành một quả cầu lửa, gào thét bay về phía sâu trong rừng.
Trong rừng vang lên một tiếng kêu thảm thiết, cây cối bị quả cầu lửa trúng phải lại bật gốc, ngã xuống đất lăn lộn như người.
Cây cối khác vung cành cây đánh nó, cố gắng dập tắt ngọn lửa trên người nó.
Chỉ là lửa không tắt, mà lại thông qua cành cây lan sang chính mình.
Cả khu rừng lập tức gà bay chó sủa, lửa cháy ngút trời.
"Chạy mau!"
Ba người chúng tôi đi theo quả cầu lửa kia xông pha ngang dọc, vậy mà lại giúp chúng tôi cứ thế chạy thẳng vào sâu trong rừng.
Tôi tuy tuổi còn trẻ, nhưng những năm gần đây bôn ba nam bắc đông tây, cũng coi như là từng trải.
Nhưng trong cuộc đời mình, chưa từng thấy cây nào lớn đến như vậy.
Thân cây thô to cao vút tận trời, xuyên thẳng lên mây xanh.
Tôi thậm chí nghi ngờ nếu men theo cái cây này leo lên, phỏng chừng có thể chạm đến tầng khí quyển.
Tống Phi Phi và Kiều Mặc Vũ ngửa cổ há hốc mồm, cổ sắp gãy đến nơi cũng không nhìn thấy ngọn cây.
Cây này toàn thân đen kịt, đường kính thân cây có đến hai mươi mấy mét.
Chúng tôi đi một vòng quanh cây, ở phía sau phát hiện một cái hang khổng lồ rộng bốn mét, cao năm mét, trong hang tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón.
Một mùi tanh nhè nhẹ theo gió thổi ra, ba người chúng tôi nhìn nhau, không ai dám vào trước.
Nơi này quỷ dị khó lường, không ai biết bên trong là thứ gì đang chờ đợi chúng tôi.
"Các cậu chờ chút!"
Các bạn hãy theo dõi Thế Giới Tiểu Thuyết trên KhỉD nhé.