Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 223: Quỷ Trủng 4

Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:47:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Linh Châu, nếu tôi chết, mấy trăm tỷ quỹ ủy thác và hơn hai trăm căn nhà mang tên tôi đều để lại cho cậu!"

"Còn cả cậu nữa, Kiều Mặc Vũ, ba căn biệt thự ở Giang Thành, hai con phố thương mại và bốn công ty để lại cho cậu, cậu và Linh Châu mau đi đi!"

"Tôi bây giờ sẽ nhắn tin cho luật sư của tôi, tôi..."

"Im miệng!"

"Tôi không cần!"

Kiều Mặc Vũ khẽ quát, giọng khàn khàn trầm thấp.

Cô dùng sức nhấc Tống Phi Phi lên, ôm chặt hai chân cô ấy ghì chặt lên lưng.

"Không ai sẽ c.h.ế.t cả, chúng ta đều sẽ sống sót."

"Khụ, cái đó..."

Tiếng ho của Lục Hải phá vỡ bầu không khí bi thương.

"Xin phép ngắt lời một chút, bọn họ hình như không đuổi theo nữa."

Nước mắt của Tống Phi Phi vẫn còn đọng trên hàng mi, cô ấy ngơ ngác quay đầu nhìn, lập tức tinh thần phấn chấn.

Bộ lạc ăn th//ịt người điều khiển voi không đuổi theo.

Bọn họ dừng chân ở cách bìa rừng ba bốn mét.

Mảnh đất xanh mướt này giống như một con hào chia cắt chúng tôi.

"Gí lí qua la!"

"A ba a ba!"

Những người này khoa tay múa chân không biết đang nói gì, nhưng sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.

Lục Hải trầm ngâm nhìn hồi lâu, sau đó giật mình kinh hãi.

"Không ổn rồi! Đây là khu Rừng Đen trong truyền thuyết!"

Nghe đến Rừng Đen, Kiều Mặc Vũ có chút tức giận.

"Có thể đừng nói đến đồ ăn nữa được không?!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Chúng ta bị bộ tộc A Tư Tân Ba nhốt nửa ngày hôm qua, tối lại chạy trọn một đêm, vừa mệt vừa khát vừa đói.

Lục Hải không để ý đến Kiều Mặc Vũ, mà lấy bình nước từ trong ba lô đưa cho chúng tôi.

"Uống nhanh đi, uống xong chúng ta còn phải chạy!"

Nhìn thấy cái bình trong tay Lục Hải, bộ tộc ăn th//ịt người phát ra một tràng ồn ào.

Tên tù trưởng cao lớn nhất chìa tay ra, đẩy một người đàn ông có vóc dáng hơi gầy yếu hơn ra khỏi đám đông.

Người đàn ông kia cắn răng, xách một cây thương gỗ cẩn thận đi về phía chúng tôi.

Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như dưới chân không phải mặt đất bằng phẳng, mà là tầng băng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Hắn khom lưng run rẩy tiến lại gần, tôi cũng đứng dậy hạ thấp trọng tâm, mắt nhìn chằm chằm hắn như chim ưng.

Chỉ cần hắn xông lên, tôi có thể hạ gục hắn ngay lập tức.

"A!"

Chân người đàn ông vừa đặt lên bãi cỏ, cẳng chân của hắn lún sâu xuống đất.

Hắn vội ngã ngửa ra sau, liều mạng rút chân ra khỏi bãi cỏ.

Khi hắn ôm cẳng chân kêu gào thảm thiết, tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, toàn thân lạnh toát.

Trên chân hắn, cơ bắp đen bóng khỏe mạnh ban đầu đã biến mất, chỉ còn lại những khúc xương trắng hếu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-223-quy-trung-4.html.]

Người đàn ông lê cái chân chỉ còn xương, la hét bò về phía bộ lạc.

Nhưng còn chưa kịp bò đến, mấy mũi tên từ phía sau bay ra, một mũi b.ắ.n trúng ngay n.g.ự.c hắn.

Hắn không cam lòng vung vẩy mấy cái, cuối cùng cũng nhắm mắt xuôi tay.

Thấy vậy, tù trưởng tức giận gầm lên mấy tiếng, hắn giơ tay lên, vô số mũi tên dày đặc b.ắ.n tới như mưa.

"Má ơi!"

Tôi vội vàng bế Tống Phi Phi lên rồi chạy về phía sâu trong rừng.

Kiều Mặc Vũ và Lục Hải cắn răng chạy theo, mấy người chúng tôi chạy đến sau một cái cây che chắn thân hình, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tống Phi Phi lau mồ hôi trên trán, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi thì cơ thể cứng đờ.

"Cái, cái bãi cỏ này sẽ không nuốt chửng chúng ta chứ..."

Nói xong Tống Phi Phi mềm nhũn người, muốn dựa vào cây để lấy sức.

Sắc mặt Lục Hải đại biến.

"Đừng lại gần cây! Cái cây này còn nguy hiểm hơn cả bãi cỏ!"

Lục Hải nói, khu rừng này rất có thể là khu Rừng Đen trong truyền thuyết.

Từng có một bộ lạc, gọi là bộ tộc Thụ Linh.

Trong tộc họ thực hiện tục táng cây.

Sau khi người trong tộc chết, họ sẽ khoét một cái lỗ trên cây cổ thụ, dùng vỏ cây bọc người lại rồi nhét vào.

Thời gian trôi đi, lỗ cây sẽ tự lành lại.

Họ tin rằng, t.h.i t.h.ể trong cây sẽ được cây hấp thụ, vong hồn của người c.h.ế.t sẽ hòa làm một với cây.

Bằng cách này, người c.h.ế.t có thể tiếp tục sống trên thế giới này.

Người của bộ tộc Thụ Linh rất sùng bái cây cối, họ không chỉ thực hiện tục táng cây, mà còn thịnh hành tục ch//ôn sống.

Trong tộc có những quy tắc rất phức tạp, bất cứ ai vi phạm quy tắc của tộc, bất kể nam nữ già trẻ, đều sẽ bị ch//ôn sống.

Sự khác biệt giữa ch//ôn s//ống và chôn ch//ết không lớn lắm.

Chôn ch//ết là dùng vỏ cây bọc lại, còn người bị chôn s//ống thì dùng lá cây bọc lại.

Để ngăn họ đào lỗ cây trốn thoát, người bị chôn s//ống sẽ bị c//ắt đ//ứt gân tay, gân chân, nh//ổ hết răng.

Đối với người của bộ tộc Thụ Linh, cây cối là vật tổ của họ, cũng là nơi an nghỉ cuối cùng của họ.

Một khi họ đã tìm được một khu rừng, họ sẽ sống ở đó đời đời kiếp kiếp.

Nhưng sau đó, những chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Chỉ sau một đêm, toàn bộ người của bộ tộc Thụ Linh đều biến mất.

Bất cứ ai bước vào khu rừng đó, đều không bao giờ trở ra.

Mọi người đều nói rằng, khu rừng đó đã sống lại, người của bộ tộc Thụ Linh đã bị nó nuốt chửng.

Người trên thảo nguyên, đều gọi khu rừng đó là "Rừng Đen".

Mấy người chúng tôi đều nghe đến ngây người, Kiều Mặc Vũ còn lặng lẽ nhấc một chân lên, đứng thành tư thế Kim Kê Độc Lập.

Lời Lục Hải nói thật sự đáng sợ, nhưng đã nửa ngày trôi qua, bốn người chúng tôi vẫn đứng trên mặt đất, bình an vô sự.

Không biết tại sao, khu Rừng Đen này, dường như chỉ lộ ra răng nanh của nó đối với thổ dân địa phương.

Lục Hải ngơ ngác gãi đầu.

"Không nên như vậy, tại sao mấy người chúng ta lại không sao?"

Vì người của bộ tộc ăn th//ịt người không dám đuổi vào, mấy người chúng tôi vừa nói chuyện, vẻ mặt căng thẳng cũng có chút thả lỏng.

Loading...